Chương 14: Mãn Nguyệt Hắc Long

Khi Lạc Kỳ đuổi đến thì đoàn người của Phạm Thiên Kiều đã bị dồn vào một gốc hẹp, phải nhờ đến trận bàn mới cố thủ đến bây giờ.

"Phạm sư tỷ mau nghĩ cách a, muội không muốn chết ở đây đâu, huhu" trong đội một cô gái đã khóc lên. Một người khóc, cả đám bắt đầu lung lây ý trí, trận bàn cũng có xu hướng sụp đổ.

"Khóc gì chứ còn không mau cố thủ, Đại sư tỷ sẽ đến mau thôi" Phạm Thiên Kiều ngoại miệng nói chắc thắng, nhưng sâu trong thâm tâm cũng biết đây chỉ là hy vọng mong manh.

Từ ngày bước chân vào Táng Linh Tháp này thấy người chết đếm không hết, sư tỷ vì cô mà mở con đường máu, cái tính trẻ con của Phạm Thiên Kiều cũng đã mất.

Ngở đâu cái chết đã đến, thì lúc này chín đóa Mặc Thủy từ xa đã bay lại.

"Tránh mau là Lạc Kỳ của Nhược Thủy Viện" bây giờ ai không biết Thủy Liên là biểu tượng của Lạc Kỳ chứ.

Dạ Ảnh Viện dù được nhắc nhở nhưng muốn né chín đóa Mặc Thủy đâu phải chuyện dể dàng. Chưa hết, theo sau chín đóa Mặc Thủy lại là đoàn người của Lạc Kỳ.

Tay kiếm lăng lệ không chút nhân từ, kiếm đi đến đâu là có kẻ chết đến đó.

"Là tiểu sư đệ, chúng ta được cứu rồi" Phạm Thiên Kiều vội la lớn, những người khác mừng rở không thôi.

Bắt giặc thì bắt kẻ cầm đầu, rất hiển nhiên Lạc Kỳ nhắm ngay tên cầm đầu bên Dạ Ảnh Viện mà gϊếŧ tới. Tên này thực lực không bằng Tô Lĩnh sao có thể là đối thủ của Lạc Kỳ, chẳng mấy chóc đầu lâu của hắn đã bị Lạc Kỳ chém bay.

Thấy tên mạnh nhất bên địch đã chết lúc này Phạm Thiên Kiều mới thu hồi trận bàn cùng xông ra chém gϊếŧ.

"Sư đệ, đa tạ, không biết Đại sư tỷ sao rồi" sau khi tàn cuộc chiến, Phạm Thiên Kiều mới có cơ hội thở dốc.

"Đại sư tỷ không sao, chắc cũng mau đến đây tụ hội với mọi người thôi"

Đúng như lời của Lạc Kỳ, không lâu sau Đan Đan dẫn theo tàn quân của mình tới. Ngày đi mỗi đội đều có hơn hai ngàn, nhưng lúc này đội của Đan Đan còn không đến ba trăm, thấy vậy ai cũng trầm mặc. Với số lượng như vậy không thể một mình hành động nữa, Đan Đan đã nhập vào đội của Lạc Kỳ.

Hắc Âm Thạch sinh ra trong các hốc đá, ẩn sâu trong các lớp đá đen này, nên việc khai thác tốn rát nhiều thời gian.

Đến ngày thứ mười, mọi người mới sơ bộ khai thác xong vòng ngoài tiến sâu vào của Hắc Long Giản.

Khi đến khu trung tâm Lạc Kỳ thấy có một tế đàn nhỏ nồng đậm Tà Long khí tức.

"Sư đệ đây là phong ấn..." Đan Đan định giải thích cho Lạc Kỳ nhưng chưa nói hết câu mặt đất đã rung chuyển dử dội, tế đàn nổ tung, một đầu Hắc Long giữa trán có hình mặt trăng xuất hiện. Đây là Mãn Nguyệt Hắc Long, một nhánh của Tà Long. Dù chỉ là hồn phách nhưng khí tức của nó lại là Chí Tôn cảnh, đủ uy áp tất cả.

"Có Thủy Long khí tức, haha hôm nay bổn tọa muốn thôn phệ nó" xuyên thấu tất cả nó nhìn trúng Lạc Kỳ.

"Sư đệ cẩn thận" Đan Đan ở gần Lạc Kỳ nhất nên nhận ra Hắc Long muốn gϊếŧ tới cậu.

Không chút sợ hãi, Lạc Kỳ xuất kiếm lướt qua Đan Đan chặn đầu Hắc Long.

"Ầm..." Long trảo và mũi kiếm đυ.ng nhau, mặt đất đều rung chuyển.

Tất cả đệ tử đều sợ hãi tránh ra nhiều hướng, không dám ở gần, Chí Tôn cấp bậc chiến không phải bọn họ có thể nhún chàm a.

Ở đây cũng chỉ Đan Đan có thể tham dự trận đấu này nhưng cô đang bị thương, giờ chỉ đành to mắt nhìn Lạc Kỳ độc chiến Hắc Long.

"Khá lắm, lấy Đạo Tôn cảnh ngăn cản ta lâu vậy, ngươi là người đầu tiên" Hắc Long mở to miệng nói.

"Chỉ là một tàn hồn cũng muốn ăn ta, ngươi còn chưa có bản lĩnh đó" Lạc Kỳ nhếch môi, hai tay thủ ấn. Đầu Thủy Long Chiến Hồn của cậu muốn thôn phệ Hắc Long nâng cao tu vi, nên Lạc Kỳ quyết không thể tha cho nó.Hắc Long ỷ vào tu vi của mình cao hơn Lạc Kỳ nên khinh thường lời cậu nói. Hắc trảo của hắn vung lên mang theo tử vong khí tức mà chụp tới.

"Chiếu Thủy Huyền Quang Thuật" thuật pháp này đã lâu rồi Lạc Kỳ không dùng tới, nhưng từ khi đem nó hợp với Mặc Thủy thì uy lực đã đại tăng.

Chiếu Thủy vừa ra Hắc Long đã bị định trụ bên trong, lớp Mặc Thủy tuy mõng manh nhưng lại có huyễn thuật khiến cho Hắc Long rơi vào trạng thái mê huyễn.

"Phốc" cùng lúc này một đạo ấn ký đã đánh vào Hắc Long. Thân thể to lớn của hắn chợt ngừng lại, khắp cơ thể dường như mất hết kiểm soát.

Nhưng lúc này mặt trăng giữa trán Hắc Long lại phát ra ánh sáng rực rở, muốn hòa tan Tịch Hồn Thủ trong cơ thể.

Lạc Kỳ sao có thể để hắn tội nguyện được, một đóa Mặc Liên đánh thẳng vào trung tâm Mãn Nguyệt.

"Bùm..." Mãn Nguyệt nổ tung, Hắc Long không kiềm chế thân thể được nữa từ từ ngã xuống.

Ngay lúc này Thủy Long Chiến Hồn của Lạc Kỳ xuất hiện, cái miệng to của nó thôn phệ hết linh hồn của Hắc Long.

"Thôn phệ từ từ, đừng để tà khí ảnh hưởng" Lạc Kỳ cho Thủy Long một lời khuyên.

Thấy Lạc Kỳ nhẹ nhõm hạ Hắc Long, các đệ tử đều trơ mắt không dám tin.

"Chúng ta thật may mắn khi theo Lạc sư huynh a"

"Thực lực này đã không kém top 30 Âm Sát Bảng" Đan Đan nhận định, nhưng cô vẫn nghi ngờ không biết Lạc Kỳ đã dùng hết sức chưa.

Hắc Long vừa chết, từ dưới tế đàn một tản đá màu đen thật lớn nhô ra, hắc khí bên trong nặng đến mức không ai dám lại gần.

"Đây là Hắc Long Thạch, chúng ta giàu to rồi" có người nhận ra hô to. Hắc Long Thạch là một tài nguyên cực hiếm chỉ có ở những nơi Hắc Long sinh sống, nhưng thỉnh thoảng mới xuất hiện.

Nếu ở ngoài thị trường, một viên Hắc Long Thạch giá cả không dưới ngàn viên Bản Nguyên Đạo Thạch.

"Lạc sư đệ gϊếŧ Hắc Long, viên Hắc Long Thạch này thuộc về đệ ấy" Đan Đan đứng ra làm chủ. Tiền ai không ham nhưng phải có mạng mới giữ được, nếu không có Lạc Kỳ thì mọi người đã chết hết rồi.

Hắc Long Thạch nằm đó, chỉ có Lạc Kỳ mới dám tiến lại lấy nó. Cậu không sợ có kẻ ganh ghét, vì đây là thứ cậu đáng nhân được.

Tiếp tục khai thác Hắc Âm Thạch, hơn nữa tháng sau đoàn người Nhược Thủy Viện tiếp tục đi đến Ô Phược Giang.

Ô Phược Giang là một con sông lớn, sản sinh ra Hàn Thủy có thể phụ trợ tu luyện, rất thích hợp cho đệ tử Minh Hàn và Nhược Thủy, vì vậy hai viện này thường xuyên vì nó mà xảy ra tranh chấp.

Trong lúc đó, ở ngoại môn Âm Sát Viện Dương Tiễn Lâm đang nhận một nhiệm vụ thám hiểm gì đó. Bây giờ hắn đang bị vây khốn trong một đại trận, còn Mộc Trung thì cũng đến lúc sinh nở, nhưng hắn lại sinh ra một con Âm Hồ chứ không phải nhân loại.

Quay lại với Lạc Kỳ, khi đến Ô Phược Giang mọi người thấy một tình trạng cực thảm khốc. Nơi đây vừa mới xảy ra một trận chiến giữa Nhược Thủy và Minh Hàn, nhưng đệ tử của hai viện này đều chết hết, Hàn Thủy cũng bị lấy mất.

"Nhị sư huynh, huynh tỉnh lại đi" đột nhiên Phạm Thiên Kiều gào khóc, quay lại mới thấy xác của Chu Trúc Ân đã bị chém đứt đoạn.

"Bọn họ là bị Tụ Âm Viện thừa cơ tập kích" Lạc Kỳ nhìn xung quanh rồi ra kết luận.

"Nhị sư đệ thực lực không kém, còn có bảo mạng đạo khí do sư phụ cho, dù đánh không lại cũng chạy được, sao lại chết thảm như vậy chứ" Đan Đan nghi ngờ.

"Nhìn đi, nơi này đều đã bị san thành bình địa, chắc chắn phải có một đạo khí rất kinh khủng oanh tạc"

"Ta nhớ không lầm Tụ Âm Viện có một món Phong Bạo Châu, uy lực tiếp cận Vạn Thế Đạo Khí. Chẳng lẻ..." Đan Đan đang nói bỗng sợ hãi bụm miệng.

"Bọn chúng muốn gϊếŧ hết chúng ta" Lạc Kỳ âm hàn nói.