Chương 19: Gia đình

Nhạc Cảnh cùng Phó Trường An đã đến ở vùng nông thôn được 3 tháng, nhóm cây thân thảo đầu tiên mà Phó Trường An trồng được đã xuất bán. Là một loại rau. Tuy thực phẩm hữu cơ không còn phổ biến, thị trường vô cùng thấp nhưng lực lượng sản xuất hầu như không có nên vẫn là thu được lãi lớn.

Việc đầu tiên sau khi nhận được tiền là tìm Nhạc Cảnh. Hắn đang mày mò bên hệ thống tưới. Trước giờ hắn chưa động vào những thiết bị như này, không phải chuyên môn. Cả người ướt đẫm, chắc là nước trong hệ thống tưới bắn ra.

Phó Trường An hí hửng đưa tiền tới cho hắn: “Đây là tiền lương của anh, đáng lẽ phải đưa trước mới đúng, nhưng bây giờ tôi mới nhận được tiền, còn đây tiền trước tôi nợ anh, chưa đủ đâu, tôi sẽ trả góp”.

Nhạc Cảnh đang mồ hôi đầy đầu, tay cũng lấm bẩn, nhận lấy tiền của Phó Trường An. Mấy tháng ở cũng Phó Trường An hắn biết tính cậu sằng phẳng, nếu không nhận cậu sẽ bứt rứt: “Vậy bây giờ tôi phải gọi em lão bản phải không Trường An”.

Nhạc Cảnh chính là đã quen ngả ngớm trêu chọc Phó Trường An. Phó Trường An cũng đã quen. Thời gia là thứ khiến con người trở nên nhu hòa hơn. Người đồng sàng cộng chẩm với mình nhiều tháng qua, Phó Trường An không phải không có tình cảm.

Thấy Phó Trường An không nói gì Nhạc Cảnh được bước lấn tới, nhảy cả người lên ôm Phó Trường An lăn ra ruộng.

Phó Trường An giãy giụa: “Nhạc Cảnh buông ra, bẩn hết người rồi, tối không cho anh lên giường bây giờ”.

Nhạc Cảnh càng được bước làm tới, cả người vế Phó Trường An đứng dậy, tay không quên ăn đậu hũ: “Vậy bây giờ bế em về giường là được đúng không?”

Phó Trường An đỏ mặt, sao tên này có thể vô liêm sỉ đến thế cơ chứ: “Thả tôi xuống, có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh”.

Nhạc Cảnh: “Có chuyện gì không phải về nhà dễ nói hơn sao”.

Phó Trường An phải gằn giọng lên: “Nhạc Cảnh anh có bỏ tôi xuống không thì bảo?”

Nhạc Cảnh biết cậu nghiêm túc thật thì cũng thành thật thả cậu xuống, hắn ngồi phịch lên bờ ruộng nhìn cậu.

Phó Trường An nhìn hắn, vẻ mặt có chút tránh né, cuối cùng cũng nói ra: “Tôi muốn phẫu thuật cắt bỏ tuyến thế”.

Nhạc Cảnh sửng sốt, cậu ở với hắn ba tháng rồi, vậy mà vẫn không chấp nhận hắn sao. Hắn thật sự thất bại thế sao. Omega đã là của hắn còn không thèm hắn. Người duy nhất hắn thương vứt bỏ hắn.

Phó Trường An thấy vẻ mặt ủy khuất của Nhạc Cảnh lật tức giải thích: “Tôi không phải muốn rời bỏ anh, tôi chỉ là không muốn có con”.

Phó Trường An biết nói như vậy đối với người ở thế giới này khó có thể chấp nhận. Một Omega ở đây không chịu sinh con chính là tội lỗi.

Nhạc Cảnh nghe vậy lật tức nói: “Tôi có thể làm biện pháp tránh thai, em, em đừng phẫu thuật, ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe, tôi lật tức đi làm tiểu phẫu, em không cần lo lắng”.

Đối với Nhạc Cảnh mà nói, hắn không coi trọng chuyện con cái cho lắm. Bản thân hắn tồn tại không giống mọi người. Hắn không phải là được sinh ra như những người khác, hắn là được nuôi cấy mà sinh ra.

Nếu hắn và Phó Trường An có kết tinh tình yêu giữa hai người thì rất tốt. Nhưng nếu em ấy không thích thì hắn không muốn cưỡng ép làm gì.

Việc phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể không phải không có. Một số Alpha vì không tìm được bạn đời Omega mà không muốn bị kì mẫn cảm dày vò thì có thể thực hiện.

Việc này cũng giống như thiến sinh học nhưng có hại nhiều hơn. Một Alpha bị cắt tuyến thể sẽ mất thể lực cùng trí lực ưu tú của mình cùng khả năng sinh sản. Trở thành một người vô tính có sức khỏe gần giống một Beta.

Alpha đã có ngẫu phối thì hầu như có trường hợp này sảy ra.

Omega quý hiếm mà nói cũng chưa hề có trường hợp nào. Phần lớn Omega được nuôi đến dịu ngoan, rất ít Omega dám làm ra việc như vậy.

Phó Trường An không như Omega bình thường. Nhạc Cảnh có lúc cảm thấy, Phó Trường An có tâm lý nhiều lúc còn cường hãn hơn Alpha. Nếu Phó Trường An là một Alpha, thành tích em ấy có thể đạt được sẽ không thấp.

Phó Trường An không hề sợ những hậu chứng sau cắt tuyến thể: “Tôi muốn làm nó, tôi không muốn thân thể mình bị kiểm soát”.

Nhạc Cảnh không nói gì, cũng không can ngăn gì nữa. Hắn biết cảm giác thân thể mình bị kiểm soát. Hắn cũng là đánh đổi mọi thứ để thoát khỏi sự kiểm soát đó.

Đêm đó, Nhạc Cảnh cuốn lấy Phó Trường An: “Trường An, thả pheromone của em ra cho tôi ngửi một chút được không, tôi sắp không được ngửi nó nữa rồi”.

Phó Trường An cũng chiều theo mà buông thả pheromone của mình khắp căn phòng. Cậu không để ý đây là hành động câu dẫn Alpha của mình đến nhường nào.

Nhạc Cảnh cũng quen cửa quen nẻo thảo pheromone trêu trọc Phó Trường An. Hắn chỉ mới động tay vào người cậu một chút thôi mà Phó Trường An đã không giữ được khí giới.

Mấy tháng nay ở chung. Kì phát tình của Phó Trường An cũng đã đến mấy lần, chính là Nhạc Cảnh hỗ trợ giải quyết. Thân thể Phó Trường An hắn cực kì quen thuộc.

Phó Trường An nhũn ra trên tay hắn, mặc hắn làm bậy.

Thân thể giao hòa, tâm linh tương thông.

Trong căn nhà giữa nông trường, có cặp tình nhân. Cảnh đẹp ý vui.

Mấy hôm sau, Phó Trường An cùng Nhạc Cảnh đi tới bệnh viện. Đây là một cuộc đại phẫu thuật, cần được làm vô cùng cẩn thận.

Vẫn là người có tiếng nói của Nam Nhan, Nhạc Cảnh trực tiếp đưa Phó Trường An đến bệnh viện đế đô. Nhưng mới đi khám tổng quán, tình hình việc phẫu thuật có vẻ không có khả quan cho lắm.

Phó Trường An đang ngồi trong phòng nghỉ định thần một chút. Nhạc Cảnh thì đang đi hút thuốc lá.

Hai người bị kết quả khám sàng lọc đập vào người cho ngu người luôn. Phó Trường An có thai. Đã được hơn một tháng. Chắc là kì phát tình lần trước.

Omega bình thường chỉ cần cấn bầu liền có thể phát hiện bản thân có sự thay đổi. Tất nhiên không bao gồm trường hợp Omega trên trời nhảy xuống như Phó Trường An.

Nhạc Cảnh mở cửa phòng nghỉ, đi đến bên người Phó Trường An, quỳ xuống. Hắn đã mang tôn nghiêm của mình ném xuống chân Phó Trường An: “Tất cả là lỗi của tôi, em đừng, em có thể đừng bỏ đứa bé được không. Tôi hứa, tôi lấy mạng mình ra thề, sẽ không là trói buộc của em”.

Phó Trường An lật tực đỡ Nhạc Cảnh lên. Cậu không có ý nghĩ bỏ đứa bé: “Tôi không có muốn bỏ đứa bé, tôi chỉ là hơi sốc, tôi không biết làm như thế nào”.

Đối với một thẳng nam đã 20 năm làm con trai ở trái đất, việc có thể mang thai là quá sức tưởng tượng với Phó Trường An. Cậu cũng chỉ là một chàng trai trẻ chưa trải thôi mà.

Ngụy Thác ôm lấy Phó Trường An: “Em không cần lo gì hết, chúng ta cùng nhau, tôi sẽ không để mình em gánh vác, chúng ta là gia đình mà”.

Phó Trường An cũng ôm lại hắn: “Đúng vậy, chúng ta là gia đình”.