Chương 6

Đây là xe ngựa nhà nào thế, ba con ngựa cường tráng đang lao ‘lộc cộc’ như điên về phía trước, chiếc xe thì được mạ vàng nạm ngọc, nhìn không thua kém gì với xe ngựa dạo phố của công chúa cả, phú quý khiến chân nàng cũng mềm nhũn ra rồi này.

Chiếc xe ngựa dừng lại, tình cờ lại là ngay trước cổng huyện nha.

Từ trong xe vươn ra một bàn tay tuấn tú có đeo ngọc ban chỉ, trên viền ống tay áo màu đỏ có dính vài sợi lông nhỏ màu trắng, đoán có lẽ là từ một con chó nào đó.

Xa phu nhận lấy thiệp mời màu đỏ trong tay, đi đến trước mặt Đồ Vân rồi ồm ồm nói: "Đây là thiệp mời của Âm gia gửi đến cho huyện lệnh. Phiền các người chuyển cho huyện lệnh."

Quả nhiêu là chó săn của nhà giàu, nói chuyện vừa thô lỗ lại chẳng chút khách khí, tuổi còn trẻ mà đã đui mù rồi. Nhìn nàng giống hạ nhân lắm sao?

Ngay khi nàng nhận lấy tấm thiệp mời kia, tên cẩu nô tài mới quay lại trên chiếc xe ngựa rồi “Giá—" một tiếng, làn gió đầy hơi tiền cứ thế vụt đi, trước cổng huyện nha lại vẳng vẻ như trước.

Tiểu Bảo hỏi: "Viết gì vậy?"

Đồ Vân mở ra đọc: “Nói là có một tửu quán mới khai trương, mời ta đến thưởng thức."

"A?" Miệng Tất Tiểu Bảo mở to, ra vẻ vừa đồng cảm vừa vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa: “Ngươi thảm rồi, xem ra mọi người đều đã biết chuyện ngươi đến nhậm chức."

"Thân là hương thân trong vùng này, hắn chẳng những không đến bái kiến huyện lệnh là ta, mà còn muốn ta đi tặng lễ cho hắn trước nữa à. Quả thật là mặt dày đến không tưởng."

"Vậy ngươi có đi không?"

Đỗ Vân quay người đi vào trong viện: “Tại sao lại không đi nào? Mới ở huyện nha có mấy ngày thôi mà ta đây cũng sắp chết đói rồi. Cải trắng của nhà ngươi cứ có mùi thung thủng, chắc chắn là do cất từ tận năm trước chứ gì."

"Thì ra là ngươi ăn trộm cải trắng của nhà ta." Nói rồi, nó bày ra bộ dạng như đã tìm được thủ phạm.

"Ngươi đã thấy người nào lại đi ăn trộm đồ trong nhà mình chưa? Ta thậm chí còn chưa ra khỏi cái viện này đấy."

Cái miệng vốn đang liên thanh của Tất Tiểu Bảo đột nhiên cạn lời: “Sao ngươi lại như vậy chứ, người có phải là Huyện lệnh không đó?"

"Nếu biết làm cái chức Huyện lệnh này cực khổ như vậy, ta thà tình nguyện ở nhà bám đít còn hơn là đến nơi này." Nhàn đến sắp thúi người luôn rồi.

"Ngươi… Ngươi ngươi... Ngươi tốt xấu gì cũng là mệnh quan cơ mà."

Đồ Vân lơ đãng nói: "Bật Mã Ôn còn có 3000 vạn thiên mã để mua vui, lại có hai mã quan chuyên môn hầu hạ hắn. Còn ta thì chỉ có mỗi cha già của ngươi thôi đó, mà hắn thì còn suốt ngày nghĩ cách bòn lấy bổng lộc của ta nữa chứ."

Loạn trong giặc ngoài đó trời!

Tất Lương đang xách theo nửa sọt đồ ăn hư thối ra ngoài, ngẫu nhiên lại nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, tất cung tất kính mà nhường đường, mời Đồ Vân đi trước.

"Tất tiên sinh, đi về rửa mặt chải đầu, ngày mai cũng ta đi uống rượu."

"Đến tửu quán của Ân gia ư?" Tất Lương vui sướиɠ, đây là thời cơ rất tốt để lộ mặt đó, nhưng hắn vẫn có chút do dự nói: "Vậy... Chúng ta nên chuẩn bị lễ gì bây giờ?"

"Cái này thì quá đơn giản, mang theo một bắp cải trắng."

"Cái gì? Như vậy có vẻ không thích hợp cho lắm." Tất Lương khuyên bảo: "Ân gia người ta là nhà giàu có, lại là khai trương tửu quán mới, chắc chắn sẽ mời đến rất nhiều các thương hộ và viên ngoại khác đến nữa. Chỉ tặng một bắp cải trắng liệu có quá keo kiệt không?"

"Keo kiệt á? Huyện lệnh của bọn họ cũng chỉ ăn cái này thôi đấy, ta đã moi thức ăn từ trong kẽ răng của mình ra đưa cho bọn họ rồi, còn muốn thế nào nữa?"

Tất Lương cứng họng, thậm chí còn chẳng chắt ra nổi một nụ cười.

Nhìn hắn như vậy, cho dù có đi thì cũng chỉ là niệm kinh bên tai nàng thôi, Đồ Vân quyết đoán mà bỏ qua, ôm Tất Tiểu Bảo nói: “Không thì ngươi đi đi?"

Tất Tiểu Bảo nghe vậy thì phấn chấn hẳn lên: “Được thôi, ta sẽ chọn cho ngươi một bắp cải lớn nhất, đẹp nhất."

"Trẻ nhỏ dễ dạy, rất có phong phạm của ta hồi bé."