Chương 5

Đồ Vân cười, ra là đang chờ nàng ở đây, rõ ràng là đang cố ý trắng trợn đào tiền của nàng mà.

"Vậy huyện lệnh trước kia trả ngài bao nhiêu bổng lộc?"

Tất Lương ngượng ngùng chắp hai ngón tay lại.

"Mười lượng?" Đồ Vân kinh hãi: "Ngài có thể biến cát thành vàng à?"

Tất Lương lắc đầu.

"Thế miệng ngài có thể phun hoa sen không?”

Vẫn là lắc đầu.

“Hay ngài là người trong miếu được mời về để trừ tà xua nạn?"

Tất Lương đỏ mặt, mặt mo không nhịn được mà xấu hổ đáp: “Trước kia huyện nha cũng khá thiếu người, thuộc hạ kiêm thêm một vài chức vụ, thế nên bổng lộc mới lấy nhiều một chút.”

“Lấy nhiều một chút? Ngài đây là muốn tạo phản à, hay là ta dứt khoát nhường lại vị trí của ta cho ngươi làm luôn được không?”

“Không dám, oan uổng quá đại nhân à.”

Tất Lương nghe vậy thì tim hoảng đến mức đập thình thịch, vị tiểu tổ tông này thật sự là không thể trêu vào được.

Đồ Vân điều chỉnh hô hấp: "Giấc mộng năm xưa thì hãy để nó bay luôn theo gió đi, sai rồi thì kịp thời sửa chữa là được. Từ nay trở đi, ta làm chủ, bổng lộc của ngươi là bốn lượng, nếu không thì đem đống thỏ với đồ ăn dưới hầm, cả mấy chum tương lớn của ngươi dọn đi hết đi.”

"Đại nhân, ngài làm như vậy khác gì tuyệt đường sống của thuộc hạ. Ta trên có già, dưới có trẻ..."

"Nếu muốn nhảy sông tự tử thì ngài nhanh nhanh cái chân lên đi, đừng chờ đến khi băng tuyết dưới sông tan mất, bây giờ nhanh xuống là tốt nhất. Chứ nhảy xuống mà không bơi lên được là chết thật đấy."

Đồ Vân nói xong thì đem bố cáo dán lên tường bên của nha môn.

Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy có một quầy bán màn thầu ở cách đó không xa. Vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp ăn sáng, bụng nàng cũng đã rầm rì nửa ngày rồi.

Nàng đi qua đó, nói với lão bản nương: "Hai cái bánh bao."

Lão bản nương vui mừng gói hai cái lại: "Tổng cộng bốn xu, ngài lấy đi."

"Bốn xu?" Đồ Vân kinh ngạc, ở kinh thành cũng chỉ có hai xu, thế mà tới quận Bắc Tương này lại đắt gấp đôi luôn á?

Nàng vuốt cái túi tiền khô quắt, nghèo đói khiến đầu nàng nặng trĩu: “Vậy thôi ta không mua nữa."

Ở cổng, Tất Tiểu Bảo ngồi trên bậc thềm nhìn Đồ Vân mà bật cười khanh khách, cu cậu gặm một miếng cà rốt ngọt ngào, nói: "Thế nào, ngu chưa hả, Bật Mã Ôn?"

Nó cũng chỉ mới châm chọc một câu như vậy, Đồ Vân đã trực tiếp giật lấy củ cà rốt từ tay nó, bẻ một nửa từ phần đuôi của củ cà rốt rồi đưa lại cho nó.

"Ngươi... Thế mà ngươi lại còn cướp đồ ăn của trẻ nhỏ nữa chứ, đồ vô sỉ."

Đồ Vân thản nhiên mà ngồi xuống trên bậc thềm, nhíu mày nghi vấn: “Giá cả ở Bắc Tương này vẫn luôn đắt đỏ thế à?"

"Đúng vậy." Tất Tiểu Bảo nói: “Bắc Tương ở biên cương, muốn cung ứng được vật tư đến được đã không dễ dàng gì rồi, lại còn phải trải qua bao nhiêu là trạm kiểm soát nữa, thế nên khi đến được đây thì giá trị của tất cả những thứ đó đều tăng lên không ít."

"Vậy à." Quả thật là nàng chưa từng nghĩ đến điều này. Trước đây khi còn ở Giang Nam, cái gì cũng không thiếu. "Nhưng khi ta vào thành, không phải nhà nào ở đây cũng sống rất khá giả sao?"

Tất Tiểu Bảo rung đùi đắc ý, khua khua cánh tay nhỏ ở không trung: “Con phố này toàn là cửa hàng cả, lão bản đứng đằng sau bọn họ mới là những kẻ có tiền."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như Ân gia ở phố Đông, nhà họ ngành nghề nào cũng nhúng tay vào cả, nào là tiệm vải, phường nhuộm, tửu lầu, trà quán... Giàu đến chảy mỡ, còn là tổng đầu của Thương bang Bắc Tương nữa. Nhà đó có tổng cộng hai người con trai, con trai cả còn đang làm quan ở kinh thành."

"Còn con thứ thì sao?"

Tất Tiểu Bảo đột nhiên thay đổi thái độ, còn đang ăn nói rành rọt lại thành qua loa cho xong: "Người kia ấy hả, chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, nuôi một con chó, so ra còn quý giá hơn cả con người."

Đang nói chuyện thì có tiếng xe ngựa đang chạy về phía này, Tất Tiểu Bảo quay đầu nhìn qua rồi lập tức giơ tay lên án: "Chính là hắn đấy."

Đồ Vân cũng nhìn theo hướng nó chỉ, một chiếc xe ngựa đang vội vã lao về phía họ, trông phú quý bất phàm.