Chương 2: Bật Mã Ôn

Sắc mặt người đàn ông thay đổi, chắp tay thi lễ: “Công văn nhậm chức của ngài đâu rồi?”

Đồ Vân lấy từ vạt áo của cái áo bông dày cộm, tùy tay ném cho hắn.

Người đàn ông vừa mở ra xem thì thiếu chút nữa quỳ xuống: “Tiểu nhân không biết Huyện Lệnh Đại Nhân đã đến quận, không nghênh đón từ xa, xin ngài thứ tội.”

Đồ Vân liếc mắt đánh giá: “Ngươi là ai?”

“Tiểu nhân là Tất Lương, là Điển Sử của huyện nha.”

Đồ Vân dài giọng mà “à” một tiếng, lơ đãng nói: “Thì ra là một chức vị không có trong biên chế à.”

“Vâng vâng.” Tất Lương cũng không dám ngẩng đầu lên, ai ngờ hắn lại có thể xui xẻo như vậy cơ chứ, vừa ra cửa đã gặp phải huyện lệnh.

“Đây là nhi tử của ngươi?”

“Vâng, khuyển tử tên Tiểu Bảo.”

“Dạy dỗ không tồi.” Đồ Vân dắt con lừa của mình đi vào bên trong.

Trong đình viện rộng lớn được lát đá xanh, đập vào mắt nàng là một cảm giác hoang vắng tiêu điều. Huyện nha này so với nàng tưởng tượng còn chật vật hơn vài phần, từng mảng ngói xám xịt như thể sắp rơi xuống khỏi mái nhà, ngay chính giữa phần mái nhà phía trên công đường còn có một cái lỗ thủng lớn như cái giếng trời nữa chứ.

“Huyện nha bị thổ phỉ tập kích à?”

“Hồi huyện lệnh, hai ngày trước ở Bắc Tương mới có một trận bão tuyết rất lớn, cành cây gãy vừa vặn nện lên trên mái nhà, vẫn chưa kịp tu sửa.”

“Cho nên cứ để cho nó tan hoang như vậy sao?”

Đồ Vân còn tưởng là tới huyện nha thì có thể ngủ một giấc đàng hoàng, nhưng nhìn tình cảnh trong viện trước mắt thì cỏ dại khô vàng, trong phòng thì bụi bặm sắp chất cao thành gạch như thế này, so ra còn không bằng cái miếu đổ nát mà đêm qua nàng đã tá túc nữa ấy chứ.

“Là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ sẽ mau chóng tìm người đến sửa chữa ngay.”

“Mau chóng?”

Mặt Tất Lương hiện ra vẻ xấu hổ, hắn khó xử nói: “Trước mắt huyện nha một phân tiền không có.”

“Muốn khóc than với ta đấy à.” Nhìn hắn quần áo ngăn nắp, lại nhìn huyện nha rách tung rách toé, Đồ Vân trực tiếp nói lời tàn nhẫn: “Ba ngày. Nếu sau ba ngày không sửa xong thì ngài liền tự mình đi lên đó sửa đi, sửa không xong thì không được xuống dưới.”

Tất Tiểu Bảo vừa nghe thấy cha mình bị ức hϊếp như vậy thì hô to: “Đồ Bật Mã Ôn nhà ngươi, thực sự cho rằng mình làm quan đấy à.”

“Đúng vậy.” Đồ Vân chỉ vào nóc nhà: “Nếu không thì ngươi cũng lên đó sửa với cha ngươi luôn? Đừng để bị ngã đấy, ngói này giòn lắm, nễu lỡ đạp vỡ rồi ngã xuống thì nhớ gọi mẹ ngươi tới đấy.”

“Làm gì?”

“Không đền tiền thì vào trong nhà lao ngồi chứ gì nữa.”

*

Sau ngày đầu tiên, Tất Lương tưởng rằng đây là ‘tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa’, thế là ngoan ngoãn tự xuất tiền túi để sửa lại nóc nhà, còn dọn dẹp sạch sẽ cả hậu viện nữa.

Nhưng ai ngờ đâu, vị huyện lệnh mới đến này lại ở lì trong hậu viện đến tận ba ngày mà không hề ra cửa cũng không hề nổi giận, chỉ ngẫu nhiên lại nghe thấy Đồ Vân tùy ý ngâm nga một câu gì đó.

Khi kỳ hạn ba ngày đã tới, Đồ Vân chắp tay đi bộ đến tiền viện, ngẩng đầu nhìn nóc nhà của công đường.

Tất Lương ân cần tiến đến: “Đại nhân, theo như ngài dặn dò, đều sửa lại cả rồi.”

“Ừ, không tồi, chúc mừng ngươi lại nhiều có thêm một cái nghề sửa nhà.”

“Đại nhân, ngài có muốn ta bẩm báo lại cho ngài về một chút tình hình của huyện nha không?”

“Cũng được.”

Đồ Vân cất bước ngồi vào trong công đường, phát hiện ngay cả kinh đường mộc (khối gỗ mà huyện lệnh cầm gõ khi xử án) cũng đã bị chuột gặm, lớp sơn đỏ trên bàn cũng bong tróc, thê thê thảm thảm.

Đây rốt cuộc là nơi nào vậy, một nhà huyện lệnh là nghèo nhất rồi, đúng không?

“À phải, chút nữa ngươi tìm người sửa lại cửa minh oan đi. Cho dù không thăng đường thì cũng phải cho chỉnh chu chứ, nếu không khi phía trên tới tuần tra, ta cũng không dễ dàng báo cáo kết quả công tác được.”

“Đại nhân, trong huyện nha không có người nào sửa được cả.”

Đồ Vân khựng lại: “Ý người là sao?”