Chương 4: Ánh Sáng Duy Nhất Từng Xuất Hiện

Buổi tối Bạch Ngôn nấu cơm do dự có nên nấu phần ăn cho Hoắc Dịch hay không, dù sao buổi sáng cậu cũng mới bị cảnh báo.

Nghĩ nghĩ, Bạch Ngôn vẫn làm dư một phần, tệ nhất là nếu Hoắc Dịch không ăn, cậu sẽ dành lại để ngày mai ăn bữa khác.

Hoắc Dịch đi làm về rất muộn, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn thấy Bạch Ngôn ở trong phòng thì sửng sốt một chút, sau đó như ý thức được ở nhà còn có thêm một người.

“Anh về rồi à? Tôi đã nấu bữa tối để trong bếp. Tôi sẽ mang đi hâm nóng cho anh…”

Cậu còn chưa nói xong, Hoắc Dịch đã lướt qua cậu như không nhìn thấy rồi đi thẳng về phòng ngủ.

Nụ cười gượng gạo trên mặt rơi xuống, Bạch Ngôn xấu hổ cắn môi. Cậu nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, trong lòng tự nhủ công ty Hoắc gia gặp phải vấn đề lớn nên gần đây công việc của Hoắc Dịch chắc hẳn rất khó khăn, nhìn hắn đi sớm về muộn như vậy, không thể tránh khỏi việc hắn sẽ có tâm trạng tồi tệ...

Tự an ủi mình mấy câu, Bạch Ngôn yên lặng xoay người đi vào phòng bếp dọn dẹp.

Cho đến khi Bạch Ngôn dọn xong rồi đi vào phòng, cửa vẫn không mở ra.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lúc Bạch Ngôn đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Cậu đột nhiên tỉnh dậy từ cơn mơ, lo lắng Hoắc Dịch xảy ra chuyện gì đó, giày cũng không kịp mang liền chạy ra ngoài.

“Em ngoan ngoãn ở đó đợi anh và đừng đi đâu cả. Anh sẽ đến đón em ngay.”

Hoắc Dịch một tay nghe điện thoại, một tay cầm chìa khóa xe bước nhanh ra ngoài với vẻ mặt rất lo lắng, thậm chí còn không để ý đến Bạch Ngôn đi ra.

Bạch Ngôn mở miệng, còn chưa kịp nói lời nào Hoắc Dịch đã đóng sầm cửa đi ra ngoài, rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng khởi động xe.

Bạch Ngôn ngơ ngác đứng một lát, sau đó quay đầu nhìn đồng hồ trên tường đã là sáng sớm. Bây giờ cậu không còn buồn ngủ nữa nên cuối cùng cũng trở về phòng, ngồi trên ghế sofa chờ đợi.

Ước chừng một giờ sau, Bạch Ngôn nghe thấy tiếng xe, cậu từ trên sô pha đứng dậy. Không lâu sau, Hoắc Dịch ôm một người đàn ông bước vào.

Người đàn ông dường như đang say, gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lên người Hoắc Dịch, anh ta “ậm ừ” khó chịu. Hoắc Dịch cau mày cẩn thận đỡ cậu ta, ngẩng đầu liền thấy Bạch Ngôn thì sửng sốt một lát, giống như không ngờ sẽ nhìn thấy cậu.

Bạch Ngôn không nói gì, quay người đi vào bếp lấy một cốc nước ấm đưa cho Hoắc Dịch.

Hoắc Dịch đỡ người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, bưng cốc nước cẩn thận đút nước cho cậu ta, vẻ mặt ôn nhu mà Bạch Ngôn chưa từng thấy, cũng không ngờ rằng thiên tử kiêu ngạo Hoắc Dịch sẽ có vẻ mặt như vậy.

“Không uống được thì đừng uống. Cuối cùng người khó chịu không phải là em sao?” Hoắc Dịch tập trung chăm sóc người trên ghế sô pha, cho cậu ta uống nước xong, vắt chiếc khăn lại rồi lau mặt cẩn thận cho cậu ta như thể đang đối xử với một người sứ yếu đuối, những lời nói nghe như trách móc nhưng thực ra là đang đau lòng.

Người say rượu đang mê sảng, nhưng lại có vẻ khó chịu vì lời nói huyên thuyên đó, lao người về phía trước vùi đầu vào cổ Hoắc Dịch, lẩm bẩm một cách nũng nịu mà phàn nàn. Thân thể nam nhân hơi cứng đờ, sửng sốt một lát mới nhẹ nhàng đẩy người trong ngực ra.

Hai người hành xử với nhau như không có ai xung quanh, Bạch Ngôn lúng túng đứng sang một bên như không khí.

Bây giờ Bạch Ngôn cũng nhận ra, người này có lẽ chính là người mà Hoắc Dịch đã nói với cậu, người mà hắn thích.

Trong mắt cậu vô thức hiện lên một tia hâm mộ, Bạch Ngôn liếc nhìn Hoắc Dịch lần cuối, người đàn ông lúc này hoàn toàn tập trung vào chàng trai say rượu trên ghế sofa, không còn chút suy nghĩ nào để ý tới cậu. Ánh sáng trong mắt cậu tối sầm lại, Bạch Ngôn lặng lẽ xoay người rời đi, trở về phòng mình.

Mặc dù đã rất muộn nhưng Bạch Ngôn vẫn chưa buồn ngủ, cậu ngồi xuống bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn nhật ký, mở nhật ký ra tìm thấy một bức ảnh ở trang đầu tiên.

Đây là bức ảnh tốt nghiệp được chụp khi Bạch Ngôn tốt nghiệp cấp hai, trong ảnh đông đúc người qua lại, đừng nói đến những người mắc bệnh prosopagnosia, ngay cả bản thân đứng đâu cũng tìm không ra.

Tuy nhiên, Bạch Ngôn chỉ liếc mắt đã tìm ra được vị trí của Hoắc Dịch.

Mọi người đều mặc đồng phục học sinh nhưng Hoắc Dịch vẫn nổi bật giữa vô số bộ đồng phục cùng kiểu dáng. Hắn nhìn về phía ống kính, tư thế đứng thẳng, thật kiêu hãnh, thật tỏa sáng.

Ký ức quay trở lại thời cấp hai, đó là khoảng thời gian tồi tệ và u ám đối với Bạch Ngôn, và Hoắc Dịch là tia sáng duy nhất đã xuất hiện.

Bạch Ngôn và Bạch Anh Phi học cùng trường, Bạch Anh Phi thường xuyên đến gây rắc rối cho cậu, còn công khai chuyện đời tư cậu là đứa con ngoài giá thú cho toàn trường. Dù là lấy lòng Bạch Anh Phi hay khinh thường thân phận của cậu, trong trường cũng không có ai muốn kết bạn với Bạch Ngôn.

Ngày hôm đó, Bạch Ngôn không biết mình có chỗ nào xúc phạm Bạch Anh Phi, Bạch Anh Phi chạy đến lớp học của cậu, chỉ vào cậu trước mặt cả lớp và gọi mẹ cậu là tiểu tam, còn cậu là con của tiểu tam.

“Mẹ cậu thật không biết xấu hổ, làm tiểu tam, phá hoại gia đình người khác.”

“Cậu là con của tiểu tam thì cũng không phải là loại tốt đẹp gì, phá hoại gia đình người khác thì đi chết đi!”

Những người đi cùng Bạch Anh Phi như có chung mối thù mà chỉ trỏ, chửi rủa cậu, còn những người xung quanh chỉ đứng sang một bên và xem cuộc vui. Lúc này đang là giờ giải lao, gần đó không có giáo viên nào.

Bạch Ngôn bị bọn họ mắng đến không ngẩng đầu lên được, căn bản không dám đáp lại. Bạch Anh Phi còn chưa hả giận, liền kéo Bạch Ngôn ra hành lang bên ngoài, ném một bộ quần áo vào người cậu, càng ngày càng có nhiều người nhìn, chỉ trỏ vào Bạch Ngôn.

“Giờ cậu ngoan ngoãn mặc bộ quần áo này vào thì hôm nay tôi sẽ tha cho cậu. Nếu không tôi sẽ cởϊ qυầи áo của cậu ra, cho mọi người xem tiểu tam sinh ra cái thứ gì!”

-------------------------------------------

Hết chương 4. Cảm ơn cả nhà của Súp đã đọc ủm hộ hí hí