Chương 5: Không Rõ Tình Bắt Đầu Từ Đâu

Bạch Ngôn sắc mặt tái nhợt, động tác cứng ngắc cởϊ qυầи áo ra, đó là một chiếc váy ngắn đi học, được làm cùng chất liệu với đồng phục học sinh hắn đang mặc.

Bạch Ngôn ôm quần áo, cúi đầu đứng đó hồi lâu không nhúc nhích, Bạch Anh Phi lại nổi giận, tức giận nói: “Sao, kêu cậu thay không chịu, có phải muốn tôi động tay không? Nếu cậu để tôi làm, cậu có tin tôi sẽ ở trước mặt mọi người cởi sạch quần áo của cậu rồi thay giúp cậu không!”

Vừa nói cô vừa lao về phía trước, Bạch Ngôn sợ đến mức lui về phía sau hai bước, sắc mặt vốn đã tái nhợt đến mức không còn chút sắc máu nào.

Đương nhiên cậu tin Bạch Anh Phi có thể làm, từ nhỏ đến giờ những chuyện quá đáng hơn chưa phải chưa từng xảy ra, chỉ là không làm vậy với cậu ở nơi công cộng như bây giờ.

Bạch Ngôn cầm váy đồng phục đi vào vệ sinh nam, một đám người đang xem náo nhiệt đi theo hô hào, Bạch Anh Phi giữa đám người như một nữ hoàng. Bạch Ngôn vào phòng vệ sinh không bao lâu Bạch Anh Phi ở bên ngoài đã sốt ruột hét lên.

“Sao cậu thay lâu thế? Có cần tôi gọi người vào giúp không?”

Những người bên cạnh ngay lập tức hét lên: “Để tôi”, “Để tôi”.

Bạch Ngôn sợ có người vào ép cậu thay đồ, liền cắn răng chịu đựng nhục nhã mặc váy vào.

Khi Bạch Ngôn chậm rãi đi ra ngoài, mọi người yên lặng một lát, giây tiếp theo liền bật cười.

“Wao, cô bé này từ đâu đến vậy? Xinh đẹp quá nha.”

“Nhìn đôi tay cùng đôi chân gầy gò đó. Da còn trắng hơn cả con gái nữa.”

Bạch Ngôn cao khoảng một mét bảy, thân hình nhỏ nhắn, dáng người mảnh khảnh, chiếc váy ngắn đồng phục học sinh này lại vừa vặn với cậu. Nhất là phiên bản nữ sinh có thiết kế thắt eo, tôn lên vòng eo thậm chí còn thon gọn hơn cả con gái, váy ngắn không che được đôi chân thẳng và thon kia.

还别说,配上白言那张清秀的脸蛋,乍一眼看过去真会被人误以为就是女生。现场哄笑的人当中,就有好些盯着女装的女言看,甚至都有些移不开眼睛。

Chưa kể, với khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngôn, thoạt nhìn người ta sẽ nhầm cậu là con gái. Trong số những người đang cười nhạo tại hiện trường, có không ít người đang nhìn chằm chằm Bạch Ngôn đang mặc đồng phục nữ, thậm chí có người không thể rời mắt.

Bạch Ngôn xấu hổ mặt đỏ bừng, cúi đầu bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, hận không thể tìm được một cái khe nứt trên mặt đất mà chui vào. Những cái nhìn vô lương tâm đó chĩa thẳng vào cậu và những lời chế giễu cười nhạo khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Đột nhiên, một tiếng hét lạnh lùng vang lên.

“Các người đừng có quá đáng.”

Nương theo âm thanh đó, đám người đột nhiên yên tĩnh lại, Bạch Anh Phi cau mày, giọng điệu khó chịu nhưng rụt rè nói:

“Hoắc Dịch, đây không phải chuyện của cậu, đừng xen vào chuyện của người khác. Hơn nữa, cậu ta là con trai của tiểu tam, lẽ nào cậu muốn nói giúp cho con trai của tiểu tam.”

Hoắc Nghị liếc nhìn Bạch Ngôn đang mặc đồng phục nữ sinh đang muốn thu người lại, cau mày nhẹ giọng nói: “Dù mẹ cậu ấy có quan hệ gì với nhà cô thì đó cũng là chuyện của thế hệ trước, không liên quan gì đến cậu ấy. Cậu ấy là người vô tội, cô không nên trút mọi tức giận lên người cậu ấy.”

Bạch Ngôn không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh niên cao lớn tuấn tú đứng giữa đám người, khi mọi người cười nhạo cậu chỉ có hắn là người lên tiếng vì cậu. Vào lúc đó, Bạch Ngôn có ảo tưởng rằng hắn thành kẻ thù của cả thế giới vì mình.

Vào lúc đó, cậu dường như nhìn thấy ánh sáng từ trên trời ban xuống.

Kể từ ngày đó, Bạch Ngôn bắt đầu âm thầm chú ý tới Hoắc Dịch. Càng để ý, cậu càng nhận ra Hoắc Dịch là người ưu tú đến thế nào.

Hắn nằm trong số những học sinh có thành tích học tập vượt bậc và luôn đứng đầu lớp.

Chơi bóng rổ giỏi và hầu như không ai có thể sánh được với hắn. Hơn nữa, động tác bóng rổ của hắn rất đẹp mắt, mỗi khi xuất hiện trên sân bóng rổ, các cô gái từ các lớp sẽ nhanh chóng tụ tập xung quanh, Bạch Ngôn cũng lén lút đi theo xem rất nhiều lần.

Hắn còn có thể chơi piano, Bạch Ngôn đã từng xem hắn biểu diễn trên sân khấu và hắn thực sự rất xuất sắc.

So với cậu thì chỗ nào cũng không bì kịp, họ ở trên trời, cậu ở dưới đất. Bạch Ngôn khao khát được mạnh mẽ và tự tin như Hoắc Dịch, cậu cố đuổi theo nhưng chỉ thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn.

Vì vậy, dù cậu đã âm thầm để ý đến hắn suốt mấy năm nhưng cho đến khi tốt nghiệp, cậu vẫn không hề bày tỏ tình cảm với hắn.

Không ai biết Bạch Ngôn đã ngạc nhiên đến mức nào khi nhìn thấy Hoắc Dịch tại tiệc đính hôn. Ngay cả khi Hoắc Dịch với cậu rằng hắn đã có người mình thích, sự thất vọng lại chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Cậu trước giờ chưa từng cầu mong Hoắc Nghị sẽ thích mình, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hoắc Dịch là cậu đã rất hài lòng.

Ngày hôm sau, để tránh cho đôi bên cùng bối rối, Bạch Ngôn sau khi thức dậy vẫn ở trong phòng ngủ, mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, cậu mới mở cửa đi ra.

Trên ghế sofa có một chiếc khăn tắm, trên bàn kính bên cạnh còn có một cốc nước chưa uống hết, không có dấu hiệu nào cho thấy có người nằm trên ghế sofa.

Bạch Ngôn mím môi, không muốn nghĩ đêm qua người đó với Hoắc Dịch ngủ ở đâu.

Bạch Ngôn bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cậu biết Hoắc Dịch mời dì làm đến nhà làm tất cả những việc này, Hoắc Dịch không thích ở nhà có thêm một người nên dì luôn đến nhà để dọn dẹp, dọn dẹp xong thì rời đi.

Bây giờ Bạch Ngôn đã chuyển đến, tuy hai người đã kết hôn nhưng cả hai đều biết tất cả chỉ là giả, một khi công ty của Hoắc gia đi lên lại thì họ sẽ ly hôn. Hoắc Dịch coi đây là một giao dịch cần phải thỏa hiệp, nhưng Bạch Ngôn lại rất trân trọng khoảng thời gian ở bên Hoắc Dịch này.

Cho dù ngày mai có phải ly hôn và rời đi thì hôm nay cậu cũng sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với Hoắc Dịch.

Buổi tối Hoắc Dịch về nhà, Bạch Ngôn ngồi ở phòng khách đợi hắn.

Hoắc Dịch liếc nhìn cậu một cái, không nói gì chỉ cởϊ áσ khoác đi vào phòng làm việc.

Bạch Ngôn lúng túng đứng dậy, lấy hết can đảm nói với sau lưng hắn: “Cái này, tôi muốn đổi sofa trong phòng khách.” Nói xong cậu ngừng một chút, không tự tin hỏi: “Có, có được không?”

Hoắc Dịch quay đầu lại nhìn cậu, trên mặt không có cảm xúc gì, Bạch Ngôn càng khẩn trương hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

“Đừng đυ.ng vào phòng ngủ và phòng làm việc, còn lại thì cậu cứ xem rồi lo liệu, có cần gì thì gọi cho trợ lý của tôi.”

Nói xong, Hoắc Dịch không nán lại lâu mà đi thẳng vào phòng làm việc.

--------------------------------------------------------------

Hết chương 5. Cảm ơn cả nhà của Súp đã đọc ủm hộ hí hí