Chương 3: Đừng Làm Những Chuyện Dư Thừa

Hoắc Dịch vừa nói vừa nhìn về phía trước mà không nhìn Bạch Ngôn, giọng điệu bình tĩnh như đang nói chuyện phiếm, nhưng ý tứ xa cách rất rõ ràng, sự quan tâm ân cần trong bữa tiệc cũng tựa như một giấc mơ.

“Chúng ta là liên hôn gia tộc, tôi và cậu không có tình cảm, tôi không muốn lừa dối cậu, kết hôn với cậu chỉ là giải pháp tạm thời.”

Nói xong, Hoắc Dịch cuối cùng cũng quay đầu nhìn Bạch Ngôn, mới phát hiện sắc mặt của cậu lúc này còn trắng bệch hơn tờ giấy, giống như đang bị chấn động rất lớn. Hoắc Dịch khẽ cau mày, không hiểu rõ phản ứng hiện tại của Bạch Ngôn là gì.

Hôm nay bọn họ gặp nhau lần đầu, cũng chỉ là những người xa lạ, hai người nên vạch ra một ranh giới rõ ràng sẽ tốt hơn.

Hoắc Dịch dùng ánh mắt dò xét nhìn Bạch Ngôn, Bạch Ngôn xấu hổ quay đầu lại: “Tôi biết, người đáng lẽ phải gả đi là chị Bạch Anh Phi, nhưng bây giờ lại biến thành tôi...”

“Đổi thành ai thì cũng vậy.” Hoắc Dịch cắt ngang lời giải thích tự cho mình là đúng của Bạch Ngôn, “Tôi không thích cậu, cũng không thích em gái cậu, bởi vì tôi đã có người mình thích rồi, vì lợi ích của công ty nên không thể không liên hôn. Chỉ cần công ty phát triển tốt hơn, tôi sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này. Việc này không liên quan gì đến việc người kết hôn có phải là cậu hay không. Cậu hiểu rõ không?”

Bạch Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Tôi rõ rồi.”

Hoắc Dịch mơ hồ cảm thấy phản ứng của Bạch Ngôn có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để ý quá nhiều mà nói tiếp: “Cuộc liên hôn này tốt cho cả hai nhà Hoắc Bạch, nên tôi không muốn bên ngoài biết về chuyện chúng ta kết hôn, càng không hy vọng chuyện kết hôn của chúng ta truyền ra tin tức không tốt. Vì vậy, tôi và cậu sẽ không can thiệp chuyện riêng tư của nhau, nhưng chúng ta vẫn phải thể hiện tình cảm tốt hơn ở nơi công cộng. Tôi mong cậu có thể hợp tác trong việc này.”

Bạch Ngôn thấp giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Sau đó, trong xe trở nên yên lặng, hai người cũng không nói chuyện nữa.

Một người đang lái xe chăm chú, còn người kia đang nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.

Về đến nhà, Bạch Ngôn cũng không quay đầu lại, cảm ơn rồi mở cửa xuống xe. Hoắc Dịch nhìn theo bóng lưng cậu khẽ cau mày, sau đó nhanh chóng quay xe phóng đi.

Một lúc sau, Bạch Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đỏ ngầu.

--- Mộng của cậu, nhanh như vậy đã phải tỉnh.

Sau khi đính hôn không lâu họ kết hôn, mặc dù đây là một đám cưới không có ai chúc phúc, ngay cả chú rể cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân này, coi đó là sự thỏa hiệp tạm thời để công ty vượt qua khó khăn, Bạch Ngôn vẫn cảm thấy trong lòng vui mừng.

Cậu kể với mẹ mình, người đã sống thực vật nhiều năm về đám cưới.

“Anh ấy không thích con cũng không sao, có quên con cũng không sao. Con rất vui vì có thể giúp được anh ấy.”

Bạch Ngôn nhìn mẹ mình đang ngủ ngon lành trên giường bệnh, đôi mắt xinh đẹp, trên mặt nở nụ cười vui vẻ như trẻ con, đây là nụ cười mà cậu chưa bao giờ để lộ trước mặt người khác.

“Mẹ ơi, dù con chỉ cưới anh ấy một ngày cũng sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời con. Mẹ cũng sẽ mừng cho con phải không?”

Hôn lễ được tổ chức theo đúng kế hoạch, lại liên quan đến sự hợp tác giữa hai công ty nên đương nhiên là một sự kiện lớn, đến cuối ngày Bạch Ngôn mệt mỏi đang đứng cũng có thể ngủ quên.

Giấy đăng ký kết hôn được lấy trước hôn lễ, bây giờ Bạch Ngôn đã là bạn đời hợp pháp của Hoắc Dịch, đương nhiên phải dọn đến ở cùng.

Sau khi được đưa về nơi ở của Hoắc Dịch từ hiện trường đám cưới, Bạch Ngôn không quan tâm đến việc thích nghi với môi trường mới mà vào bếp nấu canh đậu xanh đường nâu cho Hoắc Dịch giải rượu.

Trong tiệc cưới Hoắc Dịch uống hơi nhiều, lúc trở về liền ngồi trong xe, khó chịu ấn đầu mấy cái, Bạch ngôn vẫn luôn chú ý tới hắn nên sẽ không bỏ sót.

Đứng trước cửa phòng Hoắc Dịch, Bạch Ngôn cảm thấy bất an, cuối cùng nỗi lo lắng về Hoắc Dịch đã lấn át tất cả, cậu gõ cửa. Một lúc sau cửa mở ra, Hoắc Dịch cau mày, không biết là do mình bị đau đầu không thoải maí hay vì bị làm phiền mà thiếu kiên nhẫn.

Bạch Ngôn chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, Hoắc Nghị hiển nhiên vừa mới tắm xong, thay bộ đồ ngủ, thắt lưng được buộc lỏng lẻo, lộ ra một mảng lớn ngực trần.

“Tôi nấu cho anh ít canh giải rượu, cậu uống một chút sẽ dễ chịu hơn.” Bạch Ngôn nói, đưa bát đang bưng về phía trước.

Hoắc Dịch cụp mắt nhìn bát súp đậu xanh đường nâu đang bốc khói nghi ngút, cau mày thả lỏng một chút, nhưng vẫn không buông tay nắm cửa ra, cũng không có ý định cho Bạch Ngôn vào. “Không cần đâu, hôm nay cậu cũng mệt cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi. Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, có gì cần thì có thể nói với trợ lý của tôi.”

Nói xong, Hoắc Dịch đóng cửa lại.

Bạch Ngôn ngơ ngác đứng ở cửa một lúc, vai rũ xuống, chán nản rời đi.

Đêm tân hôn, Bạch Ngôn nằm trên một chiếc giường hoàn toàn xa lạ, mở mắt hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Hoắc Dịch tỉnh dậy với cơn đau đầu, nghe thấy tiếng động yếu ớt bên ngoài, hắn mới nhớ ra mình đã kết hôn và trong nhà còn có một người nữa. Hắn cau mày, trước giờ không thích có người khác ở nhà, thậm chí còn thuê quản gia làm nhân viên bán thời gian, đứng dậy đi vào phòng tắm với tâm trạng ngu ngơ.

Khi Hoắc Dịch chuẩn bị xong đi ra, thì thấy bữa sáng được bày sẵn trên bàn cạnh bếp, gồm có sữa, cháo, trứng rán và bánh mì.

“Cậu dậy rồi à?” Bạch Ngôn vừa mới đặt đũa, ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoắc Dịch mặc vest và đi giày da, trong mắt rõ ràng có chút bối rối, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại nói: “Qua đây ăn sáng đi.”

Hoắc Dịch đưa mắt từ đồ ăn tới khuôn mặt Bạch Ngôn, vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt trắng trẻo đó.

“Không cần.” Hắn quay mặt đi, cài nút cuối cùng trên áo sơ mi, cầm áo khoác bước ra ngoài, đến gần cửa thì dừng lại, quay người nhìn sang.

Tại bàn ăn, Bạch Ngôn ngơ ngác đứng ở chỗ đó.

“Mặc dù chúng ta ở cùng nhau, nhưng chúng ta cũng chỉ coi như là bạn cùng phòng, việc của mỗi người đều có thể tự lo liệu, cậu không cần phải làm những chuyện dư thừa này.”

Hoắc Dịch nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, không thèm nhìn phản ứng của Bạch Ngôn.

Cánh cửa đóng lại, để lại căn phòng chìm trong im lặng.

Bạch Ngôn cúi đầu đứng im lặng một lúc, sau đó ngồi xuống ngơ ngác nhìn bữa sáng trên bàn. Mãi đến khi thức ăn gần nguội, cậu mới chộp lấy một miếng bánh mì và chậm rãi ăn.

--------------------------------------------------------------

Hết chương 3. Cảm ơn cả nhà của Súp đã đọc ủm hộ hí hí