Chương 3

Nhắc mới nhớ, Minh ma ma và Trần Minh Đức đều làm việc ở Bắc phòng, vốn dĩ họ rất hòa hợp, nhưng không biết hai người này có lục đυ.c gì mà cứ ở gần nhau là bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Tiểu tử chạy việc ở đây biết rất rõ, vừa nghe là biết Minh ma ma đề nghị, càng không cảm thấy đó là chuyện tốt.

Trường Thọ nghĩ rằng đó là một cái bẫy, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn chằm chằm Kinh Trập lại khác.

Đột nhiên, cung nữ Hạ Nhật hầu hạ bên trong vội vàng chạy tới nói có chủ tử muốn di chuyển một vật nặng, nói rồi đưa Trường Thọ và Minh Vũ đang nghỉ ngơi qua đó, bỗng chốc chỉ còn lại một mình KinH Trập trong căn phòng u ám này.

Kinh Trập dọn dẹp giường chiếu, mở cửa sổ, sau đó mới chú ý đến đôi tay của mình.

Giặt vào mùa đông khó khăn nhất, vốn đã không có lửa than, lại phải ngâm trong nước lạnh, các ngón tay sưng tấy vì lạnh, có lúc khó chịu vô cùng.

Khó trách các cung nữ lại không thích làm việc.

Kinh Trập do dự một chút, nhìn về phía chiếc tủ gỗ nhỏ cạnh giường.

Trong căn phòng có vài chiếc tủ gỗ nhỏ như thế này, bên dưới có nhét vài bộ quần áo cung đình để thay, ngăn kéo phía trên có thể đựng những vật dụng cá nhân tinh xảo.

Tủ của Kinh Trập vốn không khóa, nhưng sau khi mất vài món đồ thì cậu cũng khóa lại.

Cậu lấy chìa khóa dưới cổ ra, cẩn thận mở tủ, lấy một cái bình ngọc nhỏ từ tầng trên.

Thân của chiếc bình này mịn màng trơn nhẵn, trông giống như một món đồ rất đặc biệt, không phải là thứ mà người có thân phận như Kinh Trập có thể sử dụng.

Cậu đổ ngược miệng bình, chất lỏng màu trắng sữa chảy ra lòng bàn tay, sau đó cất cái bình đi, rồi chậm rãi bắt đầu bôi. Khi gặp phải chỗ nứt nẻ thì sẽ thấy hơi đau rát, nhưng sau khi bôi đều, vết sưng tấy khó chịu ban đầu cũng dần dần giảm bớt.

Kinh Trập xoa vài cái thì đã xuất thần, sắc mặt cũng có vẻ hơi tái nhợt.

Cậu đang nghĩ về chuyện xảy ra với mình.

Ba tháng trước, Kinh Trập gặp phải một chuyện kỳ

lạ.

Từ một hôm nào đó, một giọng nói khô khốc kỳ lạ thường xuyên vang lên bên tai cậu.

Lần đầu tiên nó xuất hiện khiến Kinh Trập giật mình, suýt chút nữa tưởng mình gặp ma. Nhưng sau lần xuất hiện thứ hai, thứ ba, cậu đã bình tĩnh lại.

Cung nhân không thể để bị bệnh được.

Nếu người được chủ tử coi trọng thì không sao, nhưng những nội thị và cung nữ giống như Kinh Trập đừng nói là khám bệnh, không bị lôi ra ngoài chờ chết đã là may rồi.

Nếu thật sự cậu đang mắc phải căn bệnh khó trị nào đó thì dù có kêu gào thế nào cũng vô ích.

Dù sao cũng chỉ có thể chờ chết.

Cho đến ngày đó.

Đó là một ngày mùa thu bình thường, Trường Thọ nói cậu ấy bị thương ở cánh tay và không thể nhấc được vật nặng. Cậu thay Trường Thọ đến ngự thiện phòng, trên đường trở về thì giọng nói kỳ lạ đó lại vang lên.

[Nhiệm vụ thất bại, xin vui lòng chấp nhận hình phạt.]

Kinh Trập khẽ cau mày, bước nhanh qua hành lang, bỏ lại âm thanh đó phía sau.

Cậu đã từng nghe cái từ nhiệm vụ một hoặc hai lần trước đây, nhưng luôn ép mình bỏ qua ảo giác này.

Cậu vừa được điều động ra ngoài để giúp lo hậu sự cho một tiểu thái giám tên Đắc Thuận, nhưng cũng chỉ là cuộn chăn rồi chôn cất bên ngoài cung mà thôi.

Khi đến lượt bản thân, cũng chẳng có gì khác biệt.

Kinh Trập có thể sống đến mười chín tuổi đã là may mắn hơn gia đình cậu nhiều năm qua. Nếu cậu thực sự phải chết, cũng chỉ là đi xuống dưới cùng bọn họ.

[Buff ngẫu nhiên: Được mọi người yêu thích]

[Hiệu quả: Trong vòng 2h (khoảng 1 canh giờ), tất cả những người nhìn thấy ký chủ đều sẽ yêu mến ký chủ]

Mặc dù Kinh Trập đã nhiều lần phớt lờ ảo giác này nhưng cậu vẫn bị nội dung đó làm cho bàng hoàng.

Buff là cái gì? Được mọi người yêu thích?

Đây là loại suy nghĩ viển vong gì vậy?

Kinh Trập chỉ cảm thấy thật buồn cười, lẽ nào biết cha mẹ cậu đều đã mất, cảm thấy cậu thiếu tình yêu thương nên mới xuất hiện ảo thính?

Lúc này, có mấy cung nhân đi tới từ phía góc rẽ, dẫn đầu là đại cung nữ ở cung Thừa Hoan, Kinh Trập tránh sang một bên, tránh để không va vào.

Đại cung nữ bước đi chậm rãi, liếc nhìn Kinh Triết một cái rồi đột nhiên dừng lại.

Kinh Trập hơi sững sờ, nghe thấy cô ta hỏi: “Ngươi là nội thị ở cung nào? Trông lạ mặt thế?”

Kinh Trập: “Tiểu nhân hầu hạ Bắc phòng, chị không nhận ra cũng là chuyện bình thường.”

“Thì ra là thế, ta thấy cậu cũng chăm chỉ, cuối năm là thời điểm đánh giá, chi bằng đến cung Thừa Hoan ngươi thấy thế nào?”

Không chỉ Kinh Trập mà những cung nữ phía sau cũng giật mình ngẩng đầu lên.

Lời đề nghị vừa đột ngột lại vừa trực tiếp.