Chương 2

Trần Minh Đức động tâm, rốt cuộc giữ cậu lại.

Chỉ là không như ông ta nghĩ, đã qua mấy năm rồi mà Kinh Trập vẫn luôn an phận ở lại Bắc Phòng, không hề giống như mấy nhóc chim non đủ lông đủ cánh kia muốn ra bên ngoài, cứ như cậu chỉ ước gì được nảy mầm cắm rể tại đây luôn ấy chứ.

Kinh Trập đi đến giếng nước, bỏ chút thời gian giặt sạch quần áo, lúc này mới mang về.

Trên đường cậu gặp được Trường Thọ, cậu ta cười tủm tỉm mà cùng Kinh Trập chào hỏi, lại nói: “Đức gia gia tìm cậu đấy.”

Trần Minh Đức năm nay đã 46 tuổi, hơn nữa thân phận như thế, cũng xứng với một câu xưng như vậy.

Kinh Trập cảm tạ, xách theo thùng gỗ đi về phía trước.

Trường Thọ liếc mắt nhìn theo cậu, bên trong là váy xanh sẫm, cũng chính là quần áo của một tài tử lớn tuổi ở Bắc Phòng, vốn dĩ việc này nên do cung nữ giặt sạch mới đúng.

Chỉ là đám cung nữ ở Bắc Phòng rất chây lười, thỉnh thoảng quên mất, mà chủ tử trên danh nghĩa ở lãnh cung lại không thể nào sai sử bọn họ được, chỉ có người hiền lành như Kinh Trập sẽ ngoan ngoan mang đi giặt.

Cho dù trời đông giá rét, cũng không ngoại lệ.

Kinh Trập phơi váy áo xong xuôi, lúc này mới đi tìm Trần Minh Đức.

Nơi ở của Trần Minh Đức lớn hơn bọn cậu một chút, bên người còn có tiểu thái giám tên là Tam Thuận theo hầu hạ. Tam Thuận trầm tính, không thích nói nhiều, ngày thường đều chán đến hoảng.

Có lẽ là như vậy, Trần Minh Đức mới xem đến thuận mắt, lướt qua Trường Thọ tuyển cậu ấy.

Chẳng qua quan hệ giữa Tam Thuận và Kinh Trập lại khá tốt, hễ cậu ấy nhìn đến cậu liền nhoẻn miệng cười. Có lẽ là ở cùng Trần Minh Đức mấy năm nay nên cũng nhiệt tình được một chút, trong đó cũng có công của Kinh Trập không ít.

Ngoại trừ Tam Thuận bên ngoài, ở cửa còn hai cậu nhóc nữa.

Trông không giống nội thị của Bắc Phòng.

Tam Thuận đưa Kinh Trập đi vào, lập tức thấy được trong phòng không lớn không nhỏ ngoài Trần Minh Đức ra còn ngồi thêm hai người.

Một người là Minh ma ma, người còn lại là một thái giám trung niên xa lạ. Đối phương mặc một chiếc áo khoác bông, màu sắc hơi sáng, biểu thị thân phận không giống.

Thái giám trong cung phân chia như sau: Cấp thấp nhất chỉ có thể mặc màu xám xanh, mùa đông thì đổi thành màu lam. Bên cung nữ thì màu hơi sáng hơn một chút song vẫn là những màu kia.

Màu càng nhẹ nhàng sáng sủa, thì càng đại biểu cho thân phận cao.

Mà thái giám kia tuy xa lạ nhưng Kinh Trập cũng biết được là ai. Bảy năm trước khi lựa chọn người mới, ông ấy đã từng lộ diện.

Chính là tổng quản Ngự Thiện Phòng: Tiền Khâm.