Chương 4: Bán Vợ Đổi Lương

Edit: Co3P.

Rạng sáng, sương mù lạnh giá vẫn chưa tản đi, lúc trong tầm mắt vẫn là một mảnh sương mù mênh mang thì có vài người lặng lẽ men theo góc nhỏ của cửa thành chuồn ra ngoài.

Mà nha dịch canh chừng bên cạnh cũng phối hợp, rõ ràng là đã có chuẩn bị trước, thấy bọn họ vừa đi thì nhanh chóng đóng chặt cửa hông lại.

Những người này ra khỏi thành cũng không đi xa mà đi về phía lưu dân đang tụ tập.

Lúc này lưu dân dưới tường thành đang nằm trên mặt đất híp mắt ngủ, quần áo bao bọc trên người đều rách nát không tả nổi, để lộ bên trong đầy vết bẩn, làm cho sợi bông hỏng cứng thành một khối, mà làn da lộ ra ngoài đầy vết bẩn và nứt nẻ, tóc hỗn độn rủ xuống gương mặt cũng dơ bẩn, trên đầu cũng buộc một mảnh vải bố bẩn rách tung tóe, một mùi gay mũi thỉnh thoảng tán ra theo chiều gió. Nhưng không ai để ý đến mấy thứ này, cả đám dùng sức co ro lại thành một cục, muốn ngăn cản gió lạnh thổi tới từ bốn phía, có mấy người quen biết thì cố gắng rúc vào nhau, cho nhau mượn chút hơi ấm trên người.

"Mua người, bé gái đổi mười thăng lương thực, phụ nữ đổi năm thăng, nam tử có sức có thể đổi năm thăng lương, lập khế xong thì đưa lương ngay tại chổ, nếu muốn thì nhanh đến chổ đất trống bên phải cửa thành." Giọng nói trầm thấp tản ra trong đám người.

Thì ra người nọ là người môi giới, ra khỏi thành để mua người, nhưng mà giá này còn không bằng một phần mười bình thường nữa.

Nhưng vẫn có lưu dân mở đôi mắt đυ.c ngầu, ngẩng đầu hướng về phía giọng nói phát ra, nhìn bao tải trong tay người môi giới mang theo, tưởng tượng bên trong là lương thực thì trong lòng hơi rục rịch, không biết là muốn bán con gái hay là bán vợ, hoặc là bán bản thân mình.

Nhưng mà người có thể bán con gái thì rất ít, có thể đến được đây phần lớn là một ít trung niên trai tráng, bé trai và bé gái cũng có một ít nhưng bé gái ít đến đáng thương.

Chỉ lát sau, bãi đất trống bên phải cửa thành có không ít lưu dân gián đoạn đi đến, run run rẩy rẩy xếp thành một hàng, trước mặt đội ngũ là mấy người môi giới thân thể khỏe mạnh, bọn họ mở túi to lương thực ra, bắt đầu thành thạo gọi người lập khế.

Tất cả những chuyện này không tạo ra nhiều động tĩnh, những người còn lại giương mắt chết lặng nhìn, không nói gì.

"Người đã bao tuổi rồi, còn nói vẫn là khuê nữ, là phụ nữ phải không, chỉ có thể đổi năm thăng." Người môi giới vẫy tay với người đàn ông lưu dân đang cười nịnh nọt nói "Đổi hay không? Không đổi thì người kế tiếp."

"Đổi đổi đổi, yêm đổi." Người đàn ông kia vội vàng đồng ý, nói rồi đẩy người phụ nữ trước mặt về phía người môi giới, xách theo một túi nhỏ năm thăng lương thực quay đầu bỏ chạy.

Mà người phụ nữ kia chết lặng liếc mắt nhìn về hướng hắn rời đi, sau đó trầm mặc đi về phía đám người mà người môi giới chỉ đứng đợi.

Trong đám lưu dân, thanh niên đầu lĩnh ngày hôm qua và các nam tử khác nhìn cũng coi như khỏe mạnh, trao đổi ánh mắt khó hiểu từ xa xa.

Mà bên trong phòng ở huyện nha, lúc này tất cả các lão gia được xem như có danh tiếng trong huyện đang ngồi, cơ bản bọn họ đều là địa chủ của huyện Dương Giang, nắm giữ phần lớn ruộng đất trong huyện.

Đang nghe huyện lệnh dõng dạc trình bày động viên việc quyên lương, các lão gia trao đổi ánh mắt với nhau.

Thấy một người trong đó đứng lên, ông ta là địa chủ lớn nhất trong huyện, Trần lão gia, có người thân làm quan ở kinh thành, được xem là đầu lĩnh trong nhóm người này.

Ông ta chấp tay nói với huyện lệnh "Đại nhân cao kiến, phát cháo quả thật có thể ổn định lòng lưu dân, Trần gia ta nguyện ý quyên 500 cân lương thực." Một loạt lời nói rất dõng dạc.

Các lão gia khác nghe ông ta nói vậy cũng mở miệng phụ họa, có người nói một trăm cân có người nói hai trăm cân, cộng lại tất cả có thể có 2 ngàn cân lương quyên.

Nhưng mà ngoài thành ít nhất có hơn 2 ngàn lưu dân, nếu mỗi người một ngày nửa cân thì hai ngàn cân lương thực chỉ đủ tiêu hao chưa đến bốn ngày.

Bành chủ bộ âm thầm tính toán, chút lương thực ấy còn lâu mới đủ, bốn ngày có thể làm được chuyện gì, cháo này ít nhất phải phát đến đầu xuân, Hoàng huyện lệnh cũng nhíu nhíu mày.

"Các vị lão gia, hiện tại mùa đông khắc nghiệt, trong rừng trong núi cũng không có gì ăn, đoán là lương khô bọn họ mang đến cũng không còn lại mấy, cho dù là tiết kiệm cháo nhất có thể thì sao cũng phải phát đến đầu xuân, chờ đầu xuân tuyết tan bọn họ có thể ra ngoài kiếm ăn thì nguy cơ của chúng ta mới thật sự được giải trừ. Cho nên nhờ mọi người quyên nhiều một chút, việc này liên quan đến an nguy của thị trấn chúng ta, đương nhiên cũng liên quan đến an nguy của các vị lão gia." Sở huyện thừa tận tình khuyên bảo.

"Nhưng mà Hoàng đại nhân, Sở đại nhân à, các ngài cũng biết năm nay mùa màng không tốt, chúng ta cũng thu hoạch rất kém, nhà ta hiền hậu không tăng địa tô của tá điền, trong nhà nhân khẩu lại đông, lương thực thu cũng chỉ đủ ăn, quyên 500 cân lương đều là tiết kiệm từ trong miệng ăn của người nhà cả đấy." Nét mặt già nua của Trần lão gia nhăn nhó tố khổ liên tục.

Các thân hào địa chủ khác đều phụ họa, cái gì mà mùa màng không tốt, thu hoạch không tốt, nhà nhiều người, lương thực không đủ, chỉ có thể quyên bấy nhiêu là đã là cố gắng hết sức bọn họ các thứ.

"Những tên nhà giàu mà bất nhân này! Ai chằng biết bọn họ thích trữ lương thực nhất, nhiều năm như vậy, mỗi năm đều tích trữ thì trong nhà không có vạn cân cũng có hơn ngàn cân, chỉ quyên có bấy nhiêu, cho ăn mày hả." Mã huyện úy tức giận la lên.

Lúc này Sở huyện thừa cũng tức giận vỗ bàn "Đúng là dầu mỡ gì cũng không ăn, làm như là lương thực cho chúng ta ăn vậy, không phải là vì an toàn của thị trấn sao."

Ánh mắt Hoàng huyện lệnh u ấm tối tăm, trong lòng cũng tức giận mắng đám địa chủ hương thân kia không nể mặt ông, ông chịu uất ức này thật sự là chịu đủ rồi, cả đám tự cho là có chổ dựa vững chắc, mấy năm nay đều không xem mệnh lệnh của ông ta ra gì, mỗi lần đều như lúc này, ngoài miệng nói thì dễ nghe nhưng hành động thực tế thì qua loa cho xong.

Nhưng tạm thời ông không có cách gì, một kẻ đến từ bên ngoài như ông, không có căn cơ ở đây, mấy năm nay có thể thu nạp những người trong huyện nha là cho thấy năng lực của ông rất mạnh rồi, thân hào địa chủ không muốn quyên lương thực tạm thời ông vẫn chưa dám dùng biện pháp mạnh.

Mà trong Hàn phủ, Hàn lão gia về đến nhà đã đóng cửa lại mắng chửi "Xui xẻo! Lại muốn quyên lương cho mấy lưu dân này! Hoàng huyện lệnh này làm gì không hạ lệnh xua đuổi toàn bộ cho xong việc."

"Mùa hè đã quyên mấy lần, bây giờ còn phải quyên! Ai biết còn yêu cầu quyên tiếp nữa không, coi chúng ta túi lương à?!"

Hàn lão gia mắng chửi một trận nước miếng bay tứ tung, mà Hàn đại thiếu gia đứng nghe bên cạnh, từ lúc hắn cưới vợ thành gia thì đã bắt đầu tiếp xúc với việc vắt, lúc này hai cha con đang đóng cửa thư phòng thảo luận về đại hội quyên lương lần này.

"Cha, người xem nhà chúng ta có cần có chuẩn bị khác không?" Hàn đại thiếu gia Hàn Võ Thanh tiến lên nhỏ giọng đề nghị.

"Ý con là?" Hàn lão gia híp mắt hỏi.

"Con thấy những lưu dân này từng tốp từng tốp đi về phía bắc, lần nào Dương Giang huyện cũng là phòng tuyến đầu tiên, không an toàn bằng bên phủ thành, vả lại ở phủ thành quan hệ của chúng ta cũng chắc, có nhà cậu ở bên kia cũng có thể chiếu cố một phần. Không như trong thị trấn này, Hoàng huyện lệnh là người ngoài, có tâm tư gì vẫn chưa rõ, mấy năm rồi mà vẫn không đồng lòng với hương thân địa chủ bản địa chúng ta." Hàn Võ Thanh phân tích tỉ mỉ.

Hàn lão gia trầm ngâm "Tục ngữ nói thỏ khôn có ba hang, con nói có lý, chúng ta không thể đặt tất cả ở Dương Giang huyện này được, nhưng mà ở đây là căn cơ của chúng ta, phần lớn ruộng đất trong nhà đều ở bên này."

Ông đi vài vòng tại chổ suy nghĩ, nói "Hay là như vậy đi, đến phủ thành trước một chuyến, tìm cậu con thương nghị, tham khảo cách nhìn của cậu con thử, nhân tiện cũng mang chút bạc đến phủ thành mua một ít sản nghiệp, bên kia chúng ta chỉ có một tòa nhà nhỏ, còn lâu mới đủ. Thế cục hiện giờ, qua bên kia nhất định có thể tìm hiểu nhiều tin tức hơn."

Cha con hai người thương lượng một lúc, xác định được phương hướng đại khái, Hàn đại thiếu gia đến viện của Hàn phu nhân thuật lại nội dung thương nghị nửa ngày này không nhiều một chữ.

Cơm chiều cùng ngày, trong phòng ăn, Hàn lão gia tuyên bố ông muốn dẫn đại thiếu gia, nhị thiếu gia đến phủ thành một chuyến, Hàn phu nhân biết nguyên nhân, nhị thiếu gia là bà cố ý yêu cầu mang theo, để cho hắn đi theo cha anh có thêm kiến thức, nhân tiện gặp nhà cậu, cũng mạnh mẽ yêu cầu bọn họ mang nhiều hộ về thêm chút, hơn phân nửa hộ vệ trông nhà tốt nhất cũng đều mang theo, cái khác thì không ý kiến.

Những người khác trong phòng không có ý kiến, còn tưởng chỉ là ra ngoài bình thường nên không xem là gì.

Chỉ có Hàn Thải Vi nghe thấy những lời này thì hơi đăm chiêu, trời lạnh như vậy mà còn muốn đi xa nhà, cho dù ngồi xe ngựa đến phủ thành nhanh nhất cũng cần ba ngày, trên đường không chỉ chịu khổ mà còn có thể gặp nguy hiểm, Hàn lão gia còn dẫn theo hai đứa con quan trọng theo, vì sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong lòng nàng nghi ngờ, chuẩn bị tìm Vương di nương và tam thiếu gia Hàn Võ Thường bàn bạc, một người tính kế ngắn, ba người kế dài, nhiều thường thức nàng không rõ lắm, ít nhất thì lợi ích của ba người vẫn gắn liền nhau.

Mà sở dĩ nàng đến phòng ăn là vì nàng muốn chủ động tỏ vẻ không lâu nữa mình sẽ xuất giá không muốn ăn cơm một mình nữa mà muốn cùng người nhà thân thiết ăn cơm với nhau, nói là hưởng thụ cảm giác cả nhà ở cùng một chổ nhiều thêm ngày nào hay ngày đó.

Kỳ thật là nàng đã nghĩ thông ở phòng ăn có đủ loại chuyện phiếm, hiểu biết tình hình càng nhiều mà không phải một mình ở trong phòng buồn bực, tai mắt bị bịt kín.

Nhưng mà lời này khiến Hàn phu nhân vui vẻ, cho là nàng đã nghĩ thông suốt cho nên cũng thả lỏng giám thị nàng, đây cũng coi như thêm niềm vui bất ngờ.

Cho nàng có cơ hội mấy ngày nay có thể cùng Vương di nương, tam thiếu gia thì thầm mấy việc bên ngoài. Nghe nàng liên tiếp hỏi tình hình bên ngoài, Vương di nương và tam thiếu gia nghĩ là nàng sắp gả cho người nên mới tò mò với thế giới bên ngoài rồi hỏi đông hỏi tây.

Người đệ đệ này đã mười ba tuổi, đã hiểu chuyện, đối với việc tỷ tỷ sắp gả cho người ta cũng có nhận thức của riêng mình, kỳ thật trong lòng cũng hơi đau lòng tỷ tỷ phải gả cho một người như vậy, vì thế rất kiên nhẫn nói hết tất cả tình huống bên ngoài mà mình biết, bao gồm lưu dân ngoài thành, thiên tai mấy năm liên tục, chiến sự phát sinh dồn dập, nghe thấy trong lòng Hàn Thải Vi hơi lạnh lẽo, đây chính là biểu hiện của những năm cuối của hoàng triều.

Thế đạo này, chằng lẽ sắp loạn lạc rồi.

Kết hợp với mấy tin tức trước mắt, nàng cảm thấy hiện tại có vài chổ giống với thời Nam Bắc triều mà nàng biết, mỗi phía nam bắc có chính quyền riêng, trong đó phía nam là Đại Kim Triều, qua hai tỉnh về phía bắc là Khánh Triều, hai nơi này chính quyền lớn nhất, còn lại có mười chính quyền lớn nhỏ khác, xung đột với nhau.

Và rất nhiều lương thực sản lượng cao trong trí nhớ nàng đều không tồn tại, tam thiếu gia bày tỏ mình trước giờ chưa bao giờ nghe nói có sản lượng các loại như khoai lang, khoai tây hoặc cây ngô gì đó thu hoạch một mẫu mấy ngàn cân. Khi hỏi cụ thể một mẫu sản lượng bao nhiều thì một thiếu gia như hắn đương nhiên là không biết.

Hàn lão gia là một tiểu địa chủ, việc gấp trước mắt là muốn thay đổi địa vị cho nên mấy đứa con trong nhà mặc kệ đích thứ đều được đưa đến tư thục đọc sách, đến Hàn tam thiếu gia từ lúc năm tuổi cũng đã học vỡ lòng đến nay.

Nhưng hắn đọc sách không hiểu, bị buộc đến tư thục cũng chỉ mỗi ngày ở cùng mấy hồ bằng cẩu hữu không lý tưởng mà thôi.

Mà việc vặt trong nhà đều bị Hàn phu nhân khống chế chặc chẽ, hắn không thể tiếp xúc được việc gì cho nên hắn chỉ được cái lớn lên cao to nhưng kỳ thật là một tên ăn chơi trác táng nho nhỏ, sở dĩ không thể thành tên quần là áo lụa chân chính là do không có tiền cũng không có sản nghiệp, mỗi tháng chỉ có một ít tiền tiêu vắt đã tiêu hết từ lâu, nhiều nhất là Vương di nương trợ cấp một chút, mặc khác thì không dư thừa một văn nào.

Chỉ có thể chờ sau khi Hàn lão gia qua đời có thể đẩy cho hắn một phần gia sản, có nhỏ như thế nào thì cũng có thể làm tiểu địa chủ, sau đó từng thế hệ xuống dốc trở thành bình dân.

Di nương bị hạn chế ở xuất thân, ngoại trừ thỉnh thoảng dỗ Hàn lão gia ban thưởng cho một ít cũng không ý thức vạch kế hoạch tìm cho con mình một đường ra chứ không phải để hắn mỗi ngày không có lý tưởng trêu mèo chọc chó như vậy.

Hàn Thải Vi đồng cảm nhìn đệ đệ tiện nghi này, thì ra con vợ kế ở cổ đại cũng không sống thoải mái mà. Lập tức nàng thu hồi sự đồng cảm tràn lan của mình, một thứ nữ như mình còn bị bắt buộc gả cho người ta nè!

Nhưng mà nhìn một tên to con mười ba tuổi cao 1m7, Hàn Thải Vi đành phải nhắc nhở hắn rèn luyện nhiều, tốt nhất là học chút công phu, thời buổi loạn lạc tốt nhất luyện tập cơ thể cho tốt, có thể có vài phần vũ lực thì cũng có thể tự bảo toàn cho mình, nàng cũng phải vậy.

Vì thế những ngày sau đó bọn hạ nhân chỉ thấy tam tiểu thư dựng một bia ngắm trong tiểu viện của mình, mỗi ngày kéo theo tam thiếu gia làm một số động tác kỳ lạ, kỳ thật là đang huấn luyện thể năng và luyện tập ném mạnh chính xác.

Mùa đông tam thiếu gia cũng không đến tư thục, đương nhiên rất vui vẻ chơi với tỷ tỷ. Mà Vương di nương cũng rất vui khi thấy hai tỷ đệ tình thâm, mỗi ngày đều mang đến một ít điểm tâm cho bọn họ rồi về.

Chỉ có một điều, Vương di nương thấy con gái ăn uống càng ngày càng nhiều, nhìn thắt lừng càng ngày càng thô hơn một cách rõ ràng, thì trong lòng không khỏi lầm bầm, lo sau này nàng không thể lung lạc nam nhân nhưng nghĩ nàng phải gả đi làm nương tử chính phòng thì gạt bỏ suy nghĩ trong đầu qua một bên.

Nếu Hàn Thải Vi biết thì sẽ cãi lại một câu, thắt lưng đây là đang dần có thịt, chờ nàng luyện ra cơ bụng thì đương nhiên sẽ lại thành một cô gái thon thả xinh đẹp. Còn điểm tâm không phải nàng ăn hết được không, còn giữ lại một ít trữ trong không gian.

Mà Hàn phu nhân nghe báo lại thì cho là bọn con nít vui đùa, gần đây chuyện bà cần bận tâm không ít, sẽ không coi chuyện này là gì cũng không cố ý can thiệp.

Còn chuyện bà quan tâm gần đây đương nhiên là vấn đề sản nghiệp trong nhà, nghĩ đến việc sau này phải cho đứa thứ nữ kia một phần đồ cưới, cùng với một phần gia nghiệp cho thằng con vợ kế kia và thứ không biết nam hay nữ trong bụng Vương di nương có thể cũng phải chia một phần thì gan bà liền đau.

"Trong nhà này một xu cũng phải là của con ta." Bà oán hận nghĩ.

Hết chương 4.