Chương 3: Tình Hình Hiện Tại

Edit: Co3P.

Đông Chí, một trong tám tiết quan trọng của bốn mùa, từ trước đến nay mùa đông luôn được xem là tiết lớn nhưng giờ đây trong thành Dương Giang không có bao nhiêu không khí tết, trong gió lạnh thấu xương phần lớn mọi người đều đóng chặt cửa nhà sửa ấm tránh đông, rất ít người có thể ăn được sủi cảo bột mì nóng hôi hổi.

Mà trên phố buôn bán trong thành có người đang tụ tập nghị luận ở vài nơi.

Trước cửa hàng lương thực Tiền thị, một nhóm người đang nói về tấm biển đang treo "giá lương thực hôm nay", mồm năm miệng mười thảo luận.

"Sao giá lương tăng nữa? Hôm qua còn năm văn tiền một thăng, sao hôm nay đã tăng đến bảy văn, chưởng quầy có ai buôn bán như các người chứ?" Ông chủ Hoàng ở cửa hàng tạp hóa kế bên đang bọc hai tay trong tay áo, đứng ra nói với chưởng quầy cửa hàng lương thực. Tất cả mọi người đều là hàng xóm trên đường này, đều quen biết nhau bởi vậy có thể chuyện trò tùy ý.

Người xung quanh nghe ông nói vậy đều phụ họa theo "Đúng vậy, lên giá như vậy ai mà mua nổi chứ, không phải ăn cướp sao."

"Tăng giá cũng không thể không mua nếu không thì có thể làm sao, người không ăn sẽ chết đói, cho nên mới nói cửa hàng lương thực dễ làm ăn mà."

"Nhưng cũng không thể thâm độc như vậy được, đắt như vậy ngoại trừ người có tiền thì người khác sao có thể ăn được chứ, không biết mùa đông này lại có bao nhiêu người chết đói nữa đây."

Chưởng quầy cửa hàng lương thực nghe những lời nghị luận này thì vẻ mặt cười khổ giải thích với mọi người "Các vị hàng xóm láng giềng à, cửa hàng lương thực này của tôi cũng không dễ làm đâu, đừng hiểu lầm chúng tôi có lòng dạ đen tối, thật sự giá lương thực mua vào đã tăng rất nhiều rồi. Nghe nói là huyện chúng ta năm nay cũng là trước hạn sau lụt, sản lượng lương thực giảm rất nhiều nên giá cả lương thực của chúng ta cũng không ngừng tăng đấy."

Chủ cửa hàng đậu hủ bên cạnh cũng gật đầu xác nhận "Huyện của chúng ta còn đỡ, chỉ giảm sản lượng, nghe nói vài nơi ở phía nam không thu được một hạt nào." ông thường xuyên đi thu cây đậu ở các nơi nên cảm nhận rất rõ về sản lượng lương thực giảm trong thời tiết dị thường năm nay.

"Còn không phải sao, lưu dân ở ngoài thành từng tốp từng tốp hướng về phía chúng ta, nghe nói là từ phương nam đến, nghe vị huynh đệ đang canh gác trên thành lâu đến mua đồ nói, nhóm dân chạy nạn này vô cùng thảm, y phục tả tơi, chen chúc vào cùng nhau để sưởi ấm, vừa lạnh vừa đói, có muốn mua lương thực cũng không có chổ mua." Ông chủ cửa hàng tạp hóa miêu tả sinh động giống như ông ta nhìn thấy tận mắt.

"Sao không vào mua, cửa hàng của tôi mở mà không có ai ghé, bọn họ đến không phải là có sinh ý sao."

"Ông ngốc hả, đó là lưu dân, có thể có bao nhiêu tiền." Người bên cạnh liếc mắt khinh thường, nói xong ông ta lại thần thần bí bí tiết lộ " Nghe nói huyện lệnh đại nhân hạ lệnh đóng cửa thành sợ sau khi bọn họ vào sẽ gây rối loạn trị an trong thành, bây giờ nếu không có giấy viết tay của huyện lệnh thì ai cũng không được ra vào."

"Đóng cửa thành là được rồi, nếu thật sự để bọn họ vào thì không phải sẽ đại loạn sao! Không nói đến việc sau khi vào nào trộm nào cướp, nếu nhiều người vào như vậy mà không đủ ăn, lương thực dự trữ không đủ thì không chừng giá lương thực lại tăng nữa đấy." Một người khác khi nói lời này không khỏi nhỏ giọng xuống nhưng người xung quanh rõ ràng vẫn nghe thấy đều gật đầu đồng ý.

"Cho nên dù đắt vẫn phải mua, không biết mấy người đó chừng nào mới rời đi, mua nhiều một chút cho an tâm." Đây đều là dự tính trong lòng, thời tiết càng ngày càng lạnh tình hình càng ngày sẽ càng không ổn, nhất định phải trữ một ít lương thực phòng hậu hoạn khi chưa phát sinh.

Mấy người hàng xóm khác nghe vậy đều gật gật đầu, yên lặng tính toán xem nhà mình còn bao nhiêu tiền và phải mua bao nhiêu lương thực, lúc này mọi người mới lần lượt giải tán nhưng đều mang theo tiếng thở dài, cuộc sống của ai cũng không khá giả mà.

Mà trong một gian trà lâu cách đó không xa, chậu than trong góc tường đang cháy hừng hực, nhóm người trong đó cũng đang trò chuyện hăng say, đề tài cũng là những lưu dân ngoài thành.

Chỉ thấy một người có học thức mặc trường bào màu chàm tức giận kích động đứng lên mạnh lẽ lên án "Mấy quan lại này thật là vô năng, phương nam gặp tai họa đã bao lâu rồi, tin tức truyền đến liên tục tới chúng ta cũng biết vậy mà bọn họ còn đang thương lượng làm sao để cứu nạn thiên tai, nếu thật sự chờ bọn họ thương lượng ra kết quả thì dân chúng đã chết sạch từ lâu rồi."

"Không phải sao, nghe nói một vài nơi ở phía nam mười nhà thì mất hết chín, còn lại đều trốn tránh thiên tai ở các nơi, huyện của chúng ta gần nên mới là lựa chọn đầu tiên của một ít nạn dân, cho nên lưu dân tụ tập ngoài thành càng ngày càng nhiều." Một văn sĩ sau khi nhấp một ngụm trà thì nói.

Người bên cạnh tiếp lời "Mấy quan viên đó cũng không còn cách nào mà, mấy năm nay thiên tai khắp nơi, chiến sự cũng không ngừng, sao còn tiền thuế để cứu giúp thiên tai, ai cũng bất lực, thế đạo này sắp loạn lạc rồi." Kèm theo một tiếng thở dài.

Những người khác trong phòng nghe nói thế cũng âu sầu, Đại Kim Triều này kéo dài hơn trăm năm đến nay thật sự như đang kéo dài hơi tàn, không nói trên triều đình phân chia phe phái đấu tranh kịch liệt, thiên tai mấy năm gần đây cũng không phải là hiện tượng may mắn gì, cộng thêm kẻ thù bên ngoài đẩy nhanh tần suất quấy rối, thật sự là loạn trong giặc ngoài.

Nhưng những điều này không ảnh hưởng gì lớn đối với người thường, chỉ có mọi người trong trà lâu sau khi châm biếm thời thế, bàn luận viễn vong một lúc thì ai nên làm gì thì vẫn làm việc ấy, người đọc sách thì vẫn đọc sách, địa chủ vẫn là địa chủ, tiểu quan tiểu lại nên tham ô thì vẫn tham ô.

Trời phải mưa, mẹ phải lấy chồng, thế đạo này phải loạn ai cũng không làm gì được.

Mà lúc này ở trong huyện nha, không khí có vẻ càng nghiêm trọng hơn, huyện thái gia Hoàng đại nhân liên tục đi qua đi lại, sốt ruột đổ mổ hôi trán nhưng vẫn không có cách nào.

"Lưu dân càng ngày càng nhiều đều tụ tập ngoài thành, dễ dẫn đến nhiễu loạn, đại nhân." Sư gia ở bên cạnh lo lắng nói.

Quan lại bên kia cũng nhỏ giọng phụ họa "Đúng vậy, từ xưa lưu dân dễ gây rối, hiện tại trời đông giá rét, chúng ta phải nhanh nghĩ cách xử lý thỏa đáng mới được."

"Chuyện này đương nhiên ta biết, quan trọng là phải xử lý thế nào, các ngươi nói đi." Hoàng huyện lệnh bị làm cho nổi nóng, dừng bước đứng lại, quay mặt hỏi mọi người.

Tiểu quan lại bị hỏi phủ đầu thì ngập ngừng "À .... à ....." vẫn không nói được làm sao.

Chỉ có Mã huyện úy đi lên một bước chấp tay nói "Hoàng đại nhân, ngài xem hay là chúng ta tổ chức nhân thủ, mở cửa thành xua đuổi lưu dân ngoài thành đi, hạ lệnh bắt buộc họ không được đến gần trăm dặm ngoài cửa thành."

Hoàng huyện lệnh vẫn chưa lên tiếng thì Sở huyện thừa bên kia đã vội vàng ngăn cản "Không thể được, đại nhân, lưu dân quá nhiều cứng rắn xua đuổi thì sẽ càng dễ kích phát dân biến hơn, với chút ít giá trị vũ lực ấy ở huyện nha chúng ta nếu đến bước đó thì không thể bảo vệ vẹn toàn được đâu.

Mã huyện úy nhăn mặt nhíu mày, lớn tiếng chất vấn "Không sử dụng vũ lực được, vậy ông nói xem làm sao đây? Dù sao tôi và đám thuộc hạ đều luôn luôn chờ lệnh, chỉ cần đại nhân sai phái." Mặt Mã huyện úy này đầy râu quai nón, nhìn là biết loại vũ phu, nói chuyện qua lại ẩn giấu sắc bén.

Sở huyện thừa suy tư, hiến kế "Dù sao thì nhất định không thể để đám lưu dân vào thành được, hay là tập hợp người đến ngoài cửa thành phát cháo đi, bất kể như thế nào thì ổn định lưu dân trước rồi lại từ từ tính toán."

Nghe vậy Bành chủ bộ ở một bên không nhịn được lên tiếng "Phát cháo? Trong huyện nha làm gì có lương thực mà nấu cháo, lương thực lúc trước dự trữ đã sử dụng cứu trợ thiên tai mùa hè hết rồi, nói là sau này sẽ bổ sung kho lương nhưng vẫn không thấy xuất tiền, dù sao thì hiện tại kho lương trống trơn, không có một hạt gạo để nấu cháo."

Việc này tất cả mọi người đều biết, sản lượng lương thực năm nay giảm, thiếu chút nữa không thu thuế được, đủ loại danh mục của triều đình bị thúc giục vội vàng gấp gáp, để hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao trong huyện nha này thật sự một hạt gạo cũng không giữ lại được, ít nhất bên ngoài nhìn vào là không có, vì thế trong phòng lại rơi vào yên lặng.

"Đại nhân hay là người tổ chức quyên góp lương thực từ các phú hộ trong thành đi, nếu lưu dân phát sinh biến cố thì bị ảnh hưởng đầu tiên chính là các phú hộ này, bọn họ quyên lương là chuyện phải làm." Sở huyện thừa nói, lúc trước khi ông đưa ra ý kiến ra ngoài thành phát cháo thì trong lòng đã có suy nghĩ nhắm đến các phú hộ này rồi, thiên tai lương thực giảm sản lượng, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng nhưng các phú hộ trong thành vẫn giàu chảy mỡ như trước.

"Ý kiến hay! Bọn họ nên quyên góp lương thực và tiền bạc, ta có rầu bạc tóc cũng không bằng bọn họ rút một cọng lông." Mã huyện úy là người đầu tiên đồng ý.

Những người khác đều gật đầu phụ họa, Hoàng huyện lệnh suy nghĩ cũng thấy ý kiến này được, ông đã đến làm huyện lệnh ở nơi này ba năm, cũng bị các phú hộ này làm tức giận không ít, lúc này về tình về lý bọn họ đều phải chảy chút máu.

Sau khi quyết định biện pháp thì Hoàng huyện lệnh lập tức phân phó các thuộc hạ, bàn bạc kỹ càng tỉ mỉ, bắt đầu quyên góp lương thực của các phú hộ trong thành, sau đó còn phải sắp xếp người ra ngoài thành phát cháo, ổn định các lưu dân ngoài thành trước, ngoài ra thuộc hạ của huyện úy còn phải canh gác.

Mà các phú hộ trong thành nhận được thiệp mời của huyện lệnh, nói là mời đến huyện nha thương nghị chuyện quan trọng, cả đám lập tức có dự cảm không lành, vào lúc này mà bị huyện lệnh mời thì không phải chuyện gì tốt. Nhưng dù sao cũng là quan phụ mẫu ở địa phương không thể trực tiếp đắc tội cho nên không đi không được.

Vì thế gia chủ của mỗi nhà đều mặt ủ mày chau đi đến huyện nha, trong đó có cha của Hàn Thải Vi Hàn lão gia cũng không thể không rời khỏi vòng tay ấm áp của Tống di nương mới nạp, mặc áo khoác lông chồn thật dày đến huyện nha.

Mà tất cả những chuyện phát sinh bên ngoài Hàn Thải Vi không thể nào biết được. Tuy Hàn phu nhân kêu nàng tiếp tục điều dưỡng thân thể, không cần nàng thỉnh an mỗi ngày, cũng cho phép nàng mang thức ăn về dùng một mình.

Nhưng nếu muốn ra ngoài thì không cần suy nghĩ, cửa hậu viện cũng không ra được, cho dù nàng có lo lắng thì cũng chỉ có thể xoay quanh nội trạch.

Đầu tiên là đến chổ Vương di nương nói bóng gió một lúc, đáng tiếc một người phụ nữ bé nhỏ chuyên nghiên cứu trạch đấu sao có thể biết tình hình bên ngoài, chỉ biết lão gia nhà mình có tiền có lương thực, gia sản phong phú, hơn nữa có chổ dựa lớn trong phủ thành, địa vị ở thị trấn này rất vững chắc.

Còn chuyện khác, tỷ như bối cảnh thời đại bây giờ, tình hình thiên hạ trước mắt bà không biết chút nào, lại tỷ như tình hình trị an bên ngoài, nhiều năm không đi xa nhà bà cũng không sao biết được, chỉ nói lúc mình còn nhỏ ở nông thôn có nghe nói bên ngoài rất loạn, còn loạn như thế nào thì bà không biết.

Năm đó bà chưa tròn mười tuổi đã bị bán cho người môi giới rồi, môi giới thấy bà dù chưa nẩy nở lại thấp thoáng có vài phần tư sắc nên giữ bà lại hậu viện dạy đàn hát thổi sáo hai năm, không cho ra ngoài tiếp xúc với ai.

Tiếc là bà thiên phú có hạn, không học được đàn hát thổi sáo, thấy không thể nào bồi dưỡng theo hướng đầu bảng thanh lâu được, để nhanh chóng thu hồi vốn đã bán bà vào một thanh quán, làm việc vặt ở hậu trường thanh quán hai năm, tư sắc càng ngày càng hiển hiện, trong lúc vô tình bị Hàn lão gia gặp phải, vì thế vẫn chưa kịp đưa lên sân khấu đã bị Hàn lão gia chấm trúng nạp về, lúc ấy chưa tròn mười lăm tuổi.

Mười lăm năm sau đó bà vẫn sống trong hậu trạch Hàn phủ, không ai dạy cũng biết kỹ xảo trạch đấu, dỗ nam nhân, nịnh nọt chủ mẫu, kéo đạp đồng liêu, nhẫn nại, châm biếm các thứ nhưng dần mất đi nhận thức cơ bản đối với thế giới bên ngoài.

Xem ra cần phải hiểu biết thêm về tình hình bên ngoài, chỉ dựa vào nữ quyến hậu trạch là không được vì thế nàng lại chú ý tới tam thiếu gia, đệ đệ tiện nghi của mình. Hắn dù sao cũng cần đến trường, mỗi ngày đều đi lại bên ngoài chắc sẽ hiểu biết hơn chút.

Đáng tiếc hắn ở tiền viện, Hàn Thải Vi không ra được mà tên đệ đệ thô lỗ kia của nàng chưa từng đến thăm tỷ tỷ của hắn, nàng chạy đến chổ Vương di nương mấy lần cũng chưa gặp hắn lần nào, cho nên đứa nhỏ này đến cả mẹ ruột cũng không đến thăm.

Nói vậy cũng thật oan cho tam thiếu gia Hàn Võ Thường, mặc dù hiện tại hắn mới mười ba tuổi nhưng lớn lên hơi cường tráng, bình thường sẽ không đến hậu trạch chỉ cần thỉnh an Hàn phu nhân mỗi ngày là được.

Vương di nương muốn gặp con cũng chỉ có thể gặp lúc thỉnh an hoặc ăn cơm, còn lúc khác muốn gặp thì cần phải cố ý gọi đến.

Mà hiện tại Hàn Thải Vi bị Thúy Hồng giám sát chặc chẽ, nàng vẫn chưa nghĩ ra lý do kêu đệ đệ đến gặp mình.

Trong lúc Hàn Thải Vi đang nghĩ cách tìm hiểu về bên ngoài mà không được thì lưu dân bên ngoài thị trấn cũng đang nghĩ cách muốn tìm hiểu về cuộc sống trong thành.

"Phì! Bản thân các lão gia ở trong thành uống rượu sung sướиɠ, ở trong căn phòng ấm áp, chỉ cho chúng ta ăn cái thứ cháo nhạt còn hơn nước này." Một thanh niên nhổ một bãi nước bọt nổi giận mắng, tuy hắn ăn mặc rách nát, trên người bọc tầng tầng lớp lớp áo vải bố rách bươm nhưng có thể thấp thoáng thấy được một thân cơ bắp, nếu không gặp thiên tai thì ở địa phương cũng là nam tử có tiền đồ xán lạn.

Người bên cạnh nghe hắn nói vậy thì đều phụ họa nhưng cửa thành đã đóng chặt, có nha dịch cầm đao canh giữ chặt chẽ, ngoài trừ chịu khổ ở đây cũng không còn cách nào.

Ánh mắt thanh niên kia u ám tối tăm, trầm ngâm suy nghĩ gì đó, không nói nữa. Những người có cùng suy nghĩ trong các lưu dân không ít chỉ là không nói ra miệng, sóng ngầm đang bắt đầu lặng lẽ khởi động.

Hết chương 3.