Chương 2: Dập Đầu Nhận Lỗi

Edit: Co3P.

Trên đường đi Hàn Thải Vi tò mò đánh giá hoàn cảnh trong phủ, tuy nàng tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ nhưng tất cả mọi thứ trước mắt nàng đều rất xa lạ.

Xuyên qua hành lang đi ra ngoài thấy một tứ phương viện hình vuông, phía trước là một loạt chính phòng rộng rãi ngay ngắn, phía sau là một hoa viên nhỏ và một hồ nước không lớn lắm, vài hôm trước nàng được vớt lên từ cái hồ này.

Vây quanh hậu hoa viên chính là một vòng tiểu viện, nơi ở của các nữ quyến hậu trạch, nàng ở trong một tiểu viện lệch ở trong góc, phòng ngủ liền với phòng sinh hoạt, nhà kề là một gian tạp vật, một gian trữ vật, mấy ngày nay nàng đều ở trong khuê phòng không đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên đi ra.

Chỉ là lúc này trong hoa viên hiu quạnh, mùa đông đến không thấy một chút sắc xanh, căn cứ vào cảnh sắc này và nhiệt độ không khí khiến người ta lạnh lẽo mấy ngày nay thì nàng đoán ở đây là một nơi thiên về phía bắc trung tâm, vì khí hậu hơi giống với phía nam Hà Nam đời trước.

Nhà ăn được bố trí ở nhà kề của dãy chính sảnh phía trước, dọc theo dãy hành lang này là tới.

Lúc này trời vẫn chưa tối nhưng cũng đã đốt nhiều ngọn đèn, ngọn đèn dầu lảo đảo khiến người cả phòng đều mờ ảo.

Hàn Thải Vi đi vào chỉ thấy bảy tám tiểu nha hoàn ăn mặc giống như Thúy Hồng đang vội vàng mang thức ăn và chia thức ăn, hai bàn tròn to rộng đều đã ngồi đầy thực khách, nàng nhanh chóng đảo qua một lượt, đối chiếu từng gương mặt với trong trí nhớ.

Ngồi ở bàn tròn chính giữa kia là Hàn lão gia, Hàn phu nhân, đại ca, đại tẩu, nhị ca, tứ đệ nàng, đương nhiên đều là do Hàn phu nhân sinh.

Mà Tống di nương mới đến nhìn như học sinh trung học mặc y phục màu hồng cam nhạt đường thêu tinh tế, tóc búi kiểu vân tấn của phụ nữ có chồng, lúc này đang cung kính đứng ở phía sau Hàn lão gia và Hàn phu nhân, cẩn thận hầu hạ.

Trên chiếc bàn tròn khác đang ngồi là Triệu di nương, Sở di nương, Vương di nương, tam thiếu gia và tứ tiểu thư, bên cạnh tay trái của vương di nương có một chổ trống rõ ràng là để cho nàng.

Hiện nay Vương di nương đang mang thai bốn tháng, mùa đông mặc dày nhìn không giống có mang, từ diện mạo có vài phần giống nguyên chủ. Nhưng rõ ràng là mượt mà thảo hỉ hơn một chút, dưới lông mày là một đôi mắt phượng long lanh, nhìn thì cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, hoàn toàn nhìn không ra đã là mẹ của đứa trẻ mười lăm tuổi, hèn gì vào phủ nhiều năm mà còn có thể "lọt và mắt xanh" của Hàn lão gia tiếp tục có mang nữa.

"Lão gia, phu nhân, Thải Vi đến nhận lỗi. Nhanh đến dập đầu với lão gia phu nhân." Thấy nàng tiến vào Vương di nương vội vàng đứng dậy muốn dẫn nàng đến bàn chính quỳ xuống.

Hàn Thải Vi không tập trung một cái đã bị đẩy bịch bịch quỳ xuống, trong chớp mắt nàng cảm thấy vô cùng khuất nhục, một thanh niên chủ nghĩa xã hội khoa học như nàng sao có thể quen với cách thức này, cách thức phòng thân cấp một trực tiếp quỳ xuống.

Lúc này vẻ mặt còn mang theo khuất nhục, lập tức muốn đứng dậy lại bị Vương di nương bên cạnh mạnh mẽ kìm lại không nhúc nhích được.

"Đừng, ta không nhận nổi." Hàn phu nhân trên bàn chính bĩu môi lành lạnh nói, liếc mắt nhìn vẻ mặt bất khuất của Hàn Thải Vi trên mặt đất. Bà đã hơn bốn mươi tuổi, một khuôn mặt tròn tròn, nếp nhăn dưới khóe mắt cùng vẻ mặt vô cùng âm ngoan khắc nghiệt.

Hàn lão gia ở bên cạnh thì nhìn có vẻ trẻ hơn Hàn phu nhân một chút, thịt mỡ trên mặt sắp sang bằng cả ngũ quan. Nhưng gương mặt phù thủng và bộ dáng mập giả này cho thấy ông ta không phải là người biết điều dưỡng thân thể.

"Được rồi, biết sai là được, ăn cơm đi." Hàn lão gia nói với hai mẹ con Hàn Thải Vi. Nói rồi đưa mắt trấn an Hàn phu nhân, chỉ thấy Hàn phu nhân đảo mắt ngọc suy nghĩ, không nói gì xem như đồng ý.

Sau đó chính là thời gian ồn ào ăn cơm, hiển nhiên nhà bọn họ là giai cấp địa chủ nông thôn, không có quy cũ gì mà ăn không nói.

"Chúc mừng Vương muội muội, mừng có con rể tốt nha, nghe nói là quan lớn trong phủ thành đấy." Sở di nương quái gỡ nói với Vương di nương.

Hơn mười năm trước hai người gần như vào cửa cùng lúc, từ trước đến nay không hòa hợp, Sở di nương nóng mắt thấy Vương di nương có thể sinh được con trai và nuôi lớn, gần đây không ngờ bà đến tuổi này rồi mà còn có thể có thai, đúng là càng nóng mắt hơn.

Hàn phu nhân vừa lòng khi thấy hai di nương không hòa hợp, khá vui vẻ tiếp lời "Phải chúc mừng, nghị thân rất thuận lợi, đối phương rất vừa lòng sinh thần bát tự, quyết định tháng hai đầu xuân năm sau thành thân."

Nhìn vẻ mặt khắc nghiệt kèm theo nụ cười của Hàn phu nhân thì biết tuy vị Cung đại nhân kia là tên vũ phu nhưng lại được quận thủ coi trọng, nhà mình có thể trèo lên cửa hôn sự này bà vô cùng vừa lòng, không chỉ có thể trợ giúp tiền đồ của ca ca bà mà cũng có thể có lợi cho mấy anh em bọn Võ Tùng.

May mà lúc trước nghe được tin tức Cung gia tìm nử tử có bát tự đặc biệt để làm điền phòng, bản thân bà cũng lưu tâm kết hợp với thứ nữ nhà mình. Nghĩ vậy cơn tức khi bị đứa thứ nữ không nên thân kí©h thí©ɧ vừa rồi đã hoàn toàn bình phục, trong lòng thầm nghĩ phải ân uy cùng làm, khiến cho nàng thành thành thật thật mưu lợi cho bà mới được.

Vẻ mặt Hàn lão gia cũng vừa lòng, "từ ái" nói "Trong thời gian này phải điều dưỡng cho tốt, bồi dưỡng tốt thân thể, an tâm đợi gả, đến lúc đó đồ cưới các thứ trong nhà sẽ không bạc đãi con."

Hàn Thải Vi một mực im lặng vùi đầu ăn, nàng biết rõ lúc này mà đứng ra phản đối nói "ta không gả" cũng không có ý nghĩa gì, thậm chí còn có thể khiến mấy ngày sau này của nàng đều bị trông chừng, vậy công sức đóng vai nhu thuận thành thật mấy ngày nay đều uổng phí rồi.

Nhìn mọi người trong phòng, chế giễu có, đứng trên cao nhìn chuyện không liên quan đến mình cũng có, Sở di nương bĩu môi không nói nữa, khóe miệng Vương di nương ngậm cười, mà tam thiếu gia em trai nàng thì vẻ mặt ngây thơ, rốt cuộc thì một bữa cơm cũng an ổn ăn xong.

Dùng cơm xong trở lại phòng, sau khi Vương di nương phái Thúy Hồng rời khỏi thì bật người nằm lên giường khóc, vừa khóc vừa nhỏ giọng nói "Lòng dạ phu nhân quá độc ác, vị Cung đại nhân kia đã chết bảy bà vợ rồi, ai mà không biết, vậy mà bây giờ lại đẩy con vào cái hố lửa này."

Hàn Thải Vi nhăn mặt nhíu mày, tìm trong trí nhớ một chút, quả thật nguyên chủ cũng biết chuyện này, sợ phải chết, càng sợ mặt mũi người kia cao lớn thô kệch, rồi sợ qua bên đó chờ mình là cảnh thây phơi đầy đất, càng nghĩ càng không dám gả nên lúc này mới luẩn quẩn trong lòng.

Kỳ thật đối với Vương di nương thì lớn tuổi không là gì, dù sao cũng là chính thất phu nhân, đối với một thứ nữ mà nói thì tuổi có lớn hơn nữa thì cũng là một cửa hôn nhân tốt.

Nhưng đối phương đã chết liên tiếp bảy bà vợ, nghe nói là võ tướng tạo nhiều sát nghiệt nên mới bị trời phạt lên phu nhân hắn, mệnh khắc thê khiến cho mỗi vị phu nhân đều sống không quá ba năm.

Lần này không biết là tìm được vị đạo sĩ tha phương nào đó tính ra ông ta phải nhanh chóng cưới người vợ thứ tám nếu không sẽ bị trừng phạt lên bản thân, cũng tìm cho ông ta một bát tự cứng rắn, kêu ông ta dựa theo bát tự này tìm là có thể tránh tai họa.

Lúc này mới tìm kiếm bát tự của con gái chưa lập gia đình trong phạm vi toàn bộ quận phủ, không phải vừa hay tìm được Hàn Thải Vi sao.

Vương di nương khóc lóc một lúc thì tức giận, không đánh mà mắng Hàn Thải Vi "Con là nha đầu chết tiệt, con nhất thời thống khoái nhảy hồ, kêu ta và đệ đệ con sau này phải làm sao đây, nếu con không còn, ta và đệ đệ con có thể bị phu nhân ăn tươi nuốt sống không."

Quả thật Hàn Thải Vi không hiểu sự vi diệu trong đó, đây không phải là mẹ ruột sao, con gái đã muốn nhảy hồ chết, bà chỉ lo lắng cho bản thân mà trách đứa con nên buộc phải lên tiếng châm chọc "Không phải ta chưa chết đây sao!"

Vương di nương thấy thái độ của nàng như vậy thì có gì mà không rõ, đây là đang tức giận với bà mà, vì thế thở dài nói "Con chớ có trách ta, nhiều năm nay ta thương con như châu như ngọc thì nhất định luyến tiếc con nhưng mà ta chỉ là một di nương, quyết định của lão gia và phu nhân ta sao có thể ngăn cản."

Nói rồi lại kéo tay nàng tiếp "Di nương kiếm ăn nhiều năm dưới tay của phu nhân như vậy cũng không dễ dàng nhưng chết tử tế cũng không bằng còn sống, dù sao cũng hơn ta năm đó ăn đói mặc rách ở nhà ông ngoại con. Con gả cho Cung lão gia nghĩ theo hướng tốt nhất thì không chừng có thể sinh được một đứa con, vậy đó là phúc của con, bản thân là chính thất sống cuộc sống sung sướиɠ mang vàng mang bạc, ăn uống thứ mình thích."

Hàn Thải Vi cũng không biết nói gì, bánh vẻ bức tranh cuộc sống tuyệt vời này nàng không muốn ăn một chút nào.

Bản thân mình vừa xuyên đến, vẫn còn trong độ tuổi của một học sinh trung học, sẽ gả cho một người tuổi còn lớn hơn cha mình mà quan trọng là người này đã chết bảy người vợ, có phúc ở đâu.

Nhưng giờ phút này trong lòng nàng cũng không có cách nào nên lười cãi nhau với Vương di nương, chỉ đành nói sang chuyện khác "Di nương, người đang mang thai đấy, người bảo trọng thân thể, trong lòng ta tự biết."

Vương di nương thấy nàng nói vậy còn tưởng là mấy lời an ủi vừa rồi nàng nghe lọt tai, vui mừng sờ sờ đầu nàng, đường đường là con gái của mình, nàng là đứa con đầu tiên của mình sao bản thân mình có thể không toàn tâm toàn ý muốn tốt cho nàng chứ.

Chỉ là lần này không muốn gả cũng phải gả, chỉ hy vọng nàng nghĩ thông, sau đó sống cho thật tốt, không mong có thể chiếu cố mình và đứa nhỏ, chỉ hy vọng bản thân nàng có thể sống thật tốt.

Cũng thầm quyết tâm phải đến dây dưa với lão gia nhiều vào, tranh thủ cho nàng nhiều đồ cưới một chút.

Hàn Thải Vi nhìn thấy ánh mắt từ ái của bà, trong chốt lát không thích ứng kịp, giả vờ khát nước đi rót để tránh tầm mắt tỏa sáng tình thương của người mẹ, nàng thầm nghĩ nếu mình thật sự đào hôn thì quả thật đã đẩy bà ta vào thế dầu sôi lửa bỏng.

Mà Vương di nương nhìn con gái đã mấy ngày không gặp của mình một lúc thì lẩm bẩm "Mấy ngày không gặp, sao Vi nhi lại mập lên một chút." Nghĩ đến khoảng thời gian này nàng bệnh nặng thì cảm thấy không có khả năng, bèn nghĩ chắc mình mang thai hoa mắt.

Hàn Thải Vi đang uống nước không nghe thấy câu nỉ non này, nếu nghe được chắc cũng sẽ tự hào nói một câu "Đúng đó, ăn cơm đến no căng, còn kèm theo vận động cường độ cao, thật sự là khỏe mạnh hơn chút, còn phải có gắng thêm nữa!"

Mà lúc này ngoài thành huyện Dương Giang, từng đợt lưu dân không ngừng từ biên giới phía nam đi về phương bắc, huyện thái gia đã hạ lệnh đóng chặt cửa thành, các lưu dân ngàn dậm bôn ba không vì vậy mà sơ tán, trái lại càng tụ càng đông.

Các tỉnh lân cận phía nam đã ngập úng một thời gian, vô số phòng ốc bị hủy, vô số súc vật cùng con người bị hồng thủy mang đi, kế sách cứu nạn thiên tai của triều đình lại chậm chạp chưa định ra, người còn sống sót không có nhà để về chỉ có thể chạy nạn khắp nơi, địa phương đầu tiên khi đi về phía bắc chính là Dương Giang huyện thành.

Trời mùa đông, trên đường đi người chết đói chết cóng vô số, số còn lại kiên trì đến ngoài thành Giang Dương, cứ tưởng có thể tìm được con đường sống không ngờ cửa thành gọi như thế nào cũng không mở, người tụ tập càng nhiều cửa thành càng đóng chặt, không khí tuyệt vọng càng ngày càng đậm.

Hết chương 2.