Chương 1: Xuyên Không Chết Tiệt

Edit: Co3P.

"Cốc, cốc, cốc."

Một loạt tiếng gõ cửa truyền đến, Hàn Thải Vi đang lười biếng nửa ngồi nửa nằm đờ ra trên giường thì vội vàng nằm xuống.

Kéo chăn đến tận cổ sau đó mới hướng ra cửa nói vào đi.

Chỉ thấy một cô bé mười ba mười bốn tuổi, mặc một bộ váy đỏ tươi, búi tóc song nha kế đơn giản đang cẩn thận bưng một chén thuốc nóng hầm hập tiến vào.

"Tam tiểu thư, thuốc đã nấu xong rồi, phu nhân kêu em mang vào hầu người uống."

Nói rồi buông chén xuống, muốn đến gần giường đỡ nàng ngồi dậy.

"Cứ để đó đi, một lúc nữa ta sẽ uống."

Nha hoàn đối diện nghe vậy thì lộ vẻ không đồng ý rõ ràng, tiếp tục đến trước giường.

"Người bị lạnh, đại phu dặn thuốc này phải uống lúc còn nóng, phu nhân cũng cố ý dặn dò phải chăm sóc người thật tốt, cứ để nô tì đỡ người ngồi dậy uống đi."

Nghe thấy nha hoàn này dùng lời của đại phu và phu nhân ép mình, Hàn Thải Vi xụ mặt, cao giọng, cương quyết nói: "Ta muốn uống lúc nào thì uống lúc đó, ngươi lui xuống đi."

Cho dù chỉ là cô bé mới hơn mười tuổi, còn kèm theo khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì bị bệnh nặng nhưng cũng có khí thế.

Thấy vậy, tiểu nha hoàn không tiện chống đối nữa chỉ đành phải lui xuống.

Nghe thấy tiếng đóng cửa kèm một loạt tiếng bước chân đi xa, lúc này Hàn Thải Vi mới ngồi thẳng dậy, xuống giường đến trước bàn ngồi xuống, ngoại trừ sắc mặt còn hơi tái nhợt thì thân thể đã hoàn toàn không còn là trạng thái suy yếu dậy không nỗi như vừa rồi nữa.

"Xem ra hiệu quả của chén thuốc đuổi hàn này không tệ, có thể giữ lại phòng khi cần đến." Nghĩ rồi nàng vươn tay về phía chén thuốc.

Chỉ thấy trong chớp mắt chén thuốc kia đã biến mất không thấy, trên bàn chỉ còn lại mùi vị thuốc đông y nhàn nhạt còn tỏa khắp nơi.

Một lát sau trên mặt bàn lại nhiều thêm một cái chén không, rõ ràng là cái chén vừa mới đựng thuốc lúc nãy.

Làm xong tất cả hành động, nàng không nhịn được mà cười một cái, không biết từ bao giờ mà đến cả chén thuốc mà nàng cũng phải trữ, bị sốt thì trực tiếp uống một viên Ibuprofen không phải được rồi sao.

Nhưng lúc này không còn ở xã hội hiện đại nữa, làm gì có Ibuprofen để uống, có thể có chén thuốc là tốt lắm rồi.

Ba ngày trước Hàn Thải Vi đã xuyên đến đây từ thế kỷ 21, sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ thì phát hiện bây giờ không phải là triều đại cổ đại nào mà nàng biết, mà là Đại Kim Triều.

Nguyên chủ cũng là Hàn Thải Vi, là cô nương đứng thứ ba trong Hàn phủ này, thứ nữ do Vương di nương sinh ra.

Hàn phủ là gia đình giàu có có tiếng ở huyện Dương Giang, trong nhà có vô số ruộng đất cửa hàng, nhân khẩu cũng hơi đông đúc.

Hàn lão gia sau khi cưới phu nhân thì liên tiếp nạp bốn người thϊếp, theo thứ tự là Triệu di nương, Sở di nương, Vương di nương và Tống di nương mười sáu tuổi vừa mới vào phủ hồi tháng trước.

Đương nhiên con cái trong phủ cũng rất nhiều, trong đó có đại công tử, nhị công tử, tứ công tử và đại cô nương là do phu nhân sinh, Triệu di nương sinh nhị cô nương, Sở di nương sinh tứ cô nương còn Vương di nương sinh tam công tử và tam cô nương Hàn Thải Vi, hiện tại còn đang mang thai bốn tháng rưỡi, mà Tống di nương vừa mới vào phủ chưa hoài thai.

Cả nhà tổng cộng tám đứa con bốn nam bốn nữ, chính phòng phu nhân chiếm hết một nửa.

Còn Hàn Thải Vi thì xếp hàng thứ ba trong các con gái, năm nay mười lăm tuổi, vừa đến tuổi nghị hôn ở cổ đại, đệ đệ ruột cùng mẹ cũng xếp thứ ba trong các con trai, năm nay mười ba tuổi.

Hai tỷ tỷ bên trên đều đã xuất giá, tứ muội muội bên dưới thì mới năm tuổi.

Nói đến nghị hôn, nguyên chủ biết được Hàn phu nhân muốn gả nàng làm điền phòng cho một "ông già", trong lòng vô cùng không muốn nhưng không thể phản kháng, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng nên nhảy xuống hồ trong hậu viện.

Lúc này đang trời đông giá rét khi cứu lên thì cứ sốt cao không giảm, sau khi tỉnh lại thì biến thành Hàn Thải Vi của thế kỷ 21.

Đến đây đã ba ngày, Hàn Thải Vi không thể không chấp nhận sự thật là mình đã xuyên đến cổ đại, hai ngày trước bị sốt mơ mơ hồ hồ, bắt đầu từ hôm nay phải nghiêm túc suy tính chuyện xuyên qua này.

Thật quá đáng mà.

Nàng cực khổ luyện tập bắn tên nhiều năm như vậy, cuối cùng thì cũng được bầu chọn là kiện tướng thể dục thể thao cấp quốc gia ở tuổi 23, trên đường trở về thì bị xe đυ.ng, tỉnh lại thì trở thành Hàn Thải Vi 15 tuổi ở cổ đại, không chỉ là thứ nữ mà còn sẽ bị gả cho một người lạ già bằng cha mình.

May mà vận mệnh cũng coi như chiếu cố nàng, cho nàng một không gian tùy thân ba mươi mét vuông, có thể trữ đồ, hơn nữa thời gian trong đó đứng yên, trải quan thử nghiệm nàng phát hiện đồ vật lúc để vào như thế nào thì khi lấy ra vẫn như vậy, chén thuốc vừa rồi nếu lúc này lấy ra thì vẫn còn đang nghi ngút khói.

Đối mặt với tình huống như vậy nàng chỉ có thể phát huy hết tố chất tâm lý của vận động viên bắn tên mà mình có để nhanh chóng tỉnh táo lại, kết hợp với điều kiện trước mắt nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Đầu tiên là từ hôn không gả, dựa theo hiểu biết trong ký ức của nguyên chủ đối với Hàn lão gia và Hàn phu nhân thì chắc là không thể nào.

Nhà mẹ đẻ của Hàn phu nhân có năng lực, anh trai có chức vị ở phủ thành, Hàn lão gia có thể đi ngang ở huyện Dương Giang này phần lớn là dựa vào thế của anh vợ.

Hiện tại muốn gả tam cô nương cho đồng liêu của anh vợ làm điền phòng, cho dù vị đồng liêu kia đã sắp bốn mươi, còn lớn hơn bản thân Hàn lão gia nhưng ông ta vô cùng hài lòng, vừa có thể nịnh nọt nhà anh vợ, còn có thể bợ đỡ người làm quan thì cớ sao không làm chứ.

Ông ta còn phải hết sức thúc đẩy, người ta có thể vừa ý một đứa thứ nữ nhà mình thì đó chính là sự vinh hạnh lớn lao, ý nguyện của con gái đương nhiên không nằm trong phạm vi cân nhắc của ông ta.

Nếu không thể từ hôn không gả, vậy chỉ có thể đào hôn, rời khỏi đây trước khi hôn lễ diễn ra.

Nhưng mà đây là cổ đại, mình chỉ là một "cô bé", có thể chạy trốn tới đâu?

Nguyên chủ rất ít ra khỏi phủ, ký ức bên ngoài ít đến đáng thương cho nên cơ bản Hàn Thải Vi hoàn toàn không hiểu gì về thế giới bên ngoài, chỉ biết đây là Đại Kim Triều, thậm chí hoàng đế họ gì, cục diện chính trị như thế nào, sức sản xuất ra sao, thái bình hay không cũng không biết gì hết.

Hơn nữa theo nàng được biết ở cổ đại muốn ra ngoài cần có "giấy chứng nhận thân phận", tức cái gọi là hộ tịch thân phận, rất có thể còn cần lộ dẫn, nàng không có mất thứ đó có thể đến thị trấn này cũng không thoát được.

Sầu chết mà, tiến cũng không được, lui cũng không được.

Còn mẹ ruột mang thai bốn tháng của nguyên chủ Vương di nương và em trai ruột tam thiếu gia, đến giờ nàng vẫn chưa gặp được, vì nàng bị nhốt.

Hàn phu nhân ra lệnh, ngoại trừ nha hoàn bên cạnh được bà đồng ý đưa thuốc đưa cơm thì không ai có thể đến thăm nàng.

Cho nên ba ngày nay nàng chỉ tiếp xúc được với tiểu nha hoàn Thúy Hồng vừa rồi.

Tuy là nha hoàn bên cạnh nguyên chủ nhưng đã là người của Hàn phu nhân từ lâu rồi, thủ đoạn của Hàn phu nhân trong phủ này vô cùng thông thiên, Thúy Hồng tuy mang tiếng là chăm sóc nàng nhưng thật ra cũng là đang theo dõi nàng, chịu trách nhiệm canh chừng để nàng thành thật ăn cơm uống thuốc.

Chỉ một lát sau, tiếng đập cửa lại vang lên, Hàn Thải Vi nhìn sắc trời xuyên qua cửa sổ thấy đã đến giờ cơm.

Nàng không trở lại giường giả bệnh nữa mà tiếp tục ngồi trên ghế nhưng vẻ mặt lại vờ hơi khó chịu, suy yếu.

Sau khi nói "vào đi" thì quả nhiên là Thúy Hồng bưng cơm chiều đẩy cửa tiến vào, một chén cháo gạo nấu thật đặc, hai món một mặn một chay, còn có một canh, bày ra trên bàn trước mặt Hàn Thải Vi.

Dựa theo hiểu biết của nàng về cổ đại thì bữa ăn này thật sự không tệ, tuy Hàn phu nhân tức nàng nghĩ quẩn trong lòng nhảy hồ, cấm túc nàng nhưng không khắt khe trong vấn đề thuốc thang và ăn uống, đương nhiên không thể khắt khe rồi, dù sao thì cũng hy vọng nàng có thể nhanh chóng khỏe lại, hơn hai tháng nữa là xuất giá rồi.

Thúy Hồng nhìn chén thuốc không trên bàn cũng thở dài nhẹ nhõm, tam tiểu thư tự nguyện uống thuốc thì hay rồi, như vậy mình không cần phải khó xử.

"Để đồ ăn ở đó đi, không cần ngươi hầu hạ, ta tự ăn, một lúc ngươi đến thu dọn là được." Không muốn giống như hai hôm trước ăn cơm mà còn bị nhìn chằm chằm.

Thúy Hồng nghĩ nàng muốn bay cũng không ra được nên đồng ý, bưng chén thuốc không ra ngoài.

Hết bệnh rồi thuốc có thể không uống tiết kiệm lại nhưng cơm thì phải ăn, mặc kệ bước kế tiếp phải làm sao nhưng quan trọng phải nhanh chóng bồi dưỡng cơ thể khỏe lại, khôi phục thể lực, sau đó mới có thể từ từ suy tính.

Vì thế nàng nhai chậm nuốt kỹ từng miếng từng miếng, ăn hết toàn bộ thức ăn trước mặt, nàng làm vận động viên nhiều năm, sức ăn rất lớn nghĩ rằng bao nhiêu đây đồ ăn cũng không nhiều.

Nhưng lượng ăn của nguyên chủ rõ ràng là quá ít, lần này nàng ăn hơi no quá vì thế ăn xong phải chuyển động trong phòng để tiêu hóa.

Thân thể này của nguyên chủ cũng yếu quá mà, nàng nhìn vào chiếc gương đồng mơ hồ, chỉ thấy trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, cũng thanh tú trắng nõn nhưng có hơi tái nhợt, suy yếu và gầy gò.

May mà không phải là thời đại bó chân, đôi chân vẫn bình thường nhưng cũng yếu đuối, với tố chất thân thể như này mà tùy tiện đào hôn chạy ra ngoài thì sẽ ngay lập tức đi lãnh cơm hợp liền, cho nên cần phải suy tính kỹ hơn, Hàn Thải Vi ở trong phòng vừa di chuyển vừa nghĩ thầm.

Khoảng một lúc sau, nàng đi đến đổ mồ hôi thì mới dừng lại ngồi xuống, bệnh nặng vừa khỏi thì không nên vận động mạnh, sau này có thể tăng lên từ từ.

Không mong có thể khôi phục lại thể chất vận động viên của nàng nhưng cũng phải luyện tập khỏe mạnh hơn một ít mới được.

Mà lúc này Thúy Hồng đi vào thu dọn cơm canh thừa nhìn thấy chén đĩa sáng bóng trên bàn thì hơi sửng sốt.

Từ bao giờ mà tam tiểu thư lại ăn nhiều như vậy? Bình thường có thể ăn được một nửa là không tệ lắm rồi, hôm nay sao có thể ăn hết sạch vậy? Bưng mân thức ăn không còn thừa chút gì đi cả thước rồi mà Thúy Hồng vẫn không nghĩ ra được.

Ngoài ra nhìn thấy trên trán tam tiểu thư lấm tấm mồ hôi, nàng nghĩ thầm hình như vẫn chưa hết bệnh, phải bẩm báo với phu nhân tĩnh dưỡng thêm vài ngày.

Sự hiểu lầm này đã khiến cho Hàn Thải Vi bị nhốt (tĩnh dưỡng) thêm ba ngày.

Cho đến khi thuốc đuổi hàn đựng đầy một bình hoa thì nàng mới nhận được lệnh có thể ra ngoài.

"Tam tiểu thư, phu nhân phân phó kêu người đến nhà ăn dùng bữa." Thúy Hồng nói xong thì dẫn nàng đi về phía nhà ăn Hàn phủ.

Hết chương 1.