Chẳng lẽ chê cô ngực nhỏ?
Nghe Nguyễn Kiều Kiều chửi thầm, hệ thống mệt mỏi không muốn nói lại, lựa chọn chết máy!
Nguyễn Kiều Kiều bước vào phòng tắm, cơ thể cô đầy vết xanh tím, đặc biệt là ở ngực và bụng.
Mấy con nhỏ đáng ghét đó thật sự muốn đánh chết cô, giống như cô cướp bạn trai của tụi nó vậy.
Cô xử lý qua loa vết thương rồi nằm xuống giường, ai ngờ ngủ một giấc đến bình minh.
Không ai gọi cô xuống ăn tối, nhìn thời gian có vẻ cũng muộn rồi.
Nguyễn Kiều Kiều nhớ ra ông bố của nguyên thân ra nước ngoài đi công tác quanh năm suốt tháng, mẹ thì mê chơi suốt đêm không về nhà.
Lúc bình thường, trong nhà chỉ có hai anh em bọn họ với bảo mẫu, tình thân bạc bẽo lại cộng thêm đứa em gái đáng ghét, tất nhiên anh trai nhìn cô không vừa mắt.
Bầu không khí gia đình thực sự không ấm áp chút nào, chẳng trách nguyên thân lại lựa chọn tự sát không lưu luyến gì.
Nguyễn Kiều Kiều không muốn đi học liền xin nghỉ với cô giáo.
Đêm yên tĩnh.
Nguyễn Kiều Kiều nấp ở bên giường, đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên xinh đẹp đang nằm trên giường, chuẩn bị duỗi móng vuốt tội ác.
"Dừng tay! Ký chủ, xin nhặt liêm sỉ của cô lên! Anh ấy là anh trai ruột của cô đó!"
Hệ thống hét lên.
"Hừ ..."
Nguyễn Kiều Kiều khịt mũi xem thường, ngồi xổm trên mặt đất giảng đạo lý với hệ thống.
"Anh ấy là anh trai của nguyên thân, không phải anh trai của ta. Ta biết ngươi sẽ lại lôi vấn đề máu mủ này nọ nói với ta, nhưng ta đâu có định sinh con, ngủ một chút có sao đâu? Hơn nữa, Ai Cập cổ đại với Châu Âu cổ đại đều là họ hàng gần kết hôn để đảm bảo huyết thống thuần khiết đó? "
Nguyễn Kiều Kiều nhìn trai đẹp đang ngủ mà nuốt nước miếng.
Mẹ nó! Ngày nào cũng thấy gương mặt cực kỳ hợp với khiếu thẩm mỹ của cô nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn, nữ lưu manh như cô sắp bị nghẹn chết rồi!
Bỏ đi!
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ thầm, đàn ông trên đời này còn chưa chết hết cũng không đến mức đói bụng ăn quàng thế này.
Kết quả, ngay khi cô từ bỏ ý định chuẩn bị rời đi thì thiếu niên trên giường đột nhiên mở mắt.
"Em muốn làm gì?"
Muốn làm anh!
Nguyễn Kiều Kiều quay lại, bình tĩnh nhìn anh.
"Anh ơi, em đói bụng."
Nguyễn Cận Ngôn nhướng mày, nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
"Vậy thì sao?"
Vậy thì…
“Không làm phiền anh nữa.”
Bầu không khí ngượng ngùng khó hiểu, Nguyễn Kiều Kiều đóng cửa, cáo lui.
Xem như anh giỏi!
Có giỏi thì lát nữa bà đây gọi đồ ăn khuya đừng có mà ăn!
Nguyễn Kiều Kiều lấy điện thoại ra, gọi một loạt đồ ăn ngoài.
Ham muốn tìиɧ ɖu͙© và ăn uống là bản năng của con người, không thể thỏa mãn ham muốn tìиɧ ɖu͙© thì dùng thức ăn để bù vào sự trống trải cô đơn và lạnh lẽo.