Chương 9

Lần này, Lục Chấp Duệ bình tĩnh hơn nhiều so với lần trước, hắn cau mày lạnh lùng nhìn xung quanh. Hắn chưa bao giờ đến nhà của Hạnh Sí, nhưng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ thì đây hẳn là căn hộ mà hắn đã tặng cho Hạnh Sí.

Giấc mơ này quá chân thật.

Cơ thể này của hắn quá mềm mại và tóc cũng rất dày, chỉ cần hơi cụp mắt xuống là có thể nhìn thấy lớp lông dày trên cổ hắn.

Lục Chấp Duệ ghét nhất là động vật có lông.

Khi còn nhỏ, vì sức khỏe của hắn không được tốt nên hắn rất dễ bị dị ứng. Bất kỳ con mèo hay con chó nào rụng lông đều có thể khiến hắn mắc bệnh nặng. Vì vậy đến tận thời điểm hiện tại, khi nhìn thấy lông của những con vật này, hắn vẫn luôn cảm thấy không sạch sẽ.

Nhưng bây giờ những sợi lông này lại đang mọc trên cơ thể hắn.

Khi hắn còn mơ màng, Hạnh Sí đang ôm hắn đã bắt đầu mở miệng nói chuyện.

“Cứ cho cái tên móng heo lớn Lục Chấp Duệ ăn canh móng heo hầm là được rồi.”

Lục Chấp Duệ không vui nhíu mày.

Hai lần liên tục, chỉ cần Hạnh Sí ở trong mộng mở miệng nhắc tới hắn thì sẽ chẳng có một câu lời hay ý đẹp gì về hắn cả, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng hâm mộ hắn ngày thường. Chẳng lẽ khoảng thời gian này vì hắn quá bận rộn, không để ý đến cậu nên mới khiến hắn mơ thấy những thứ khó hiểu như này?

Lục Chấp Duệ cảm thấy hơi khó hiểu.

Lúc này, hắn cụp mắt xuống thì chợt nhìn thấy trên cổ tay Hạnh Sí có một dấu tay nhỏ nhưng rất rõ ràng.

Nó có màu đỏ nhạt với một vết bầm mờ ở giữa, mờ mờ phác họa hình dáng ngón tay.

Dấu vết kia là do chính hắn dùng sức nắm chặt gây ra.

——

Hạnh Sí vừa quay đầu lại thì đã thấy mèo con trong ngực đang chăm chú nhìn vào cổ tay mình.

Cậu nhìn theo hướng nhìn của mèo con liền phát hiện nó đang nhìn dấu vết do Lục Chấp Duệ gây ra. Lục Chấp Duệ đúng là đã cố gắng kiềm chế sức lực vết thư nên ơng mới không có gì nghiêm trọng lắm. Nhưng vì làn da của Hạnh Sí rất trắng nên dưới ánh đèn trong phòng, vết thương vẫn hiện lên rất rõ ràng.

Hạnh Sí mỉm cười, lắc lắc cổ tay rồi nhẹ nhàng xoa đầu mèo con.

“Nhìn gì thế hả? Đây là do tên khốn nạn Lục Chấp Duệ dùng sức nắm chặt gây ra đấy. Nhóc nói xem hắn có kỳ quái không cơ chứ, nói trở mặt là trở mặt được luôn, vốn dĩ chẳng biết hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.”

Hạnh Sí phun một tràng với nhóc Duệ. Dù sao thì trong nhà cũng chẳng có ai nên cậu đã quen lầm bà lầm bầm với mèo rồi.

Nhưng lần nào nhóc Duệ cũng ngó lơ cậu. Một con mèo nhỏ thì có thể nghe hiểu được gì chứ? Cậu ngồi nói chuyện, nhóc Duệ ngồi bên cạnh chơi đùa, không phải liếʍ lông thì cũng là gặm sô pha.

Nhưng lần này mèo con hơi nhúc nhích lỗ tai, sau đó nó từ từ ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phía cậu.

Đồng tử mèo con co lại thành một đường thẳng đứng, không biết chuyện gì xảy ra nhưng không hiểu sao trên khuôn mặt vô cảm của nó lại có vẻ nghiêm túc và không vui. Hạnh Sí cảm thấy nhất định là do hôm nay cơn giận vô cớ của Lục Chấp Duệ có tác dụng chậm quá lớn nên mới khiến cho cậu cảm thấy đôi mắt của con mèo nhỏ này lạnh như băng.

Để đền bù cho bản thân, Hạnh Sí bế nhóc Duệ lên rồi hôn mạnh vào mặt nó mấy cái.

“Nhóc đang đau lòng cho anh trai đúng không? Không sao đâu, hắn là Lục Chấp Duệ mà, anh trai không cảm thấy thiệt thòi gì cả.”

Mèo con đang nhìn chằm chằm vào cậu cũng từ từ chớp mắt một cái, sau đó nó hơi nghiêng đầu, sự lạnh lùng đang ngưng tụ trong mắt cũng tiêu tán vài phần.

Sau đó lại nghe thấy Hạnh Sí cười.

“Những gì hắn cho anh thực sự rất nhiều, một chút việc nhỏ như này thì tính là gì chứ?”

Khuôn mặt mèo con cứng đờ, nó lẳng lặng nhìn cậu như đang cố gắng nhìn thấu điều gì đó từ khuôn mặt cậu.

Tất nhiên là Hạnh Sí không nghĩ nhiều như vậy. Cậu xoa đầu mèo con, ôm nó trở lại ghế sofa rồi xoay người vào phòng bếp.

Trên mạng nói canh móng giò hầm đậu tây phải hầm khoảng ba đến bốn tiếng, nhưng Hạnh Sí chẳng muốn dậy sớm như vậy. Nhưng cậu đã đồng ý với Nhạc Anh rồi, nếu ngày mai không nấu canh thì Nhạc Anh nhất định sẽ lại trừng phạt cậu.

Cậu vừa đi, nhóc Duệ cũng đi theo cậu vào phòng bếp, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn cậu. Hạnh Sí đã quen với sự dính người của mèo con nên không để ý nhiều đến nó. Cậu đi đến tủ lạnh lấy ra hai cái móng heo rồi dựa theo hướng dẫn trên mạng bắt đầu xử lý qua.

Trong nhà cậu có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều là do Nhạc Anh gọi người mua cho cậu. Cậu lấy nguyên liệu muốn dùng rồi rửa sạch với nước theo hướng dẫn trên mạng, sau đó bỏ qua hướng dẫn nói phải hầm với lửa lớn trong bao lâu, lửa nhỏ trong bao lâu, trực tiếp tống hết đống nguyên liệu vào trong nồi. Tiếp đó, cậu mở lửa rồi bước ra khỏi phòng bếp.

Dù sao chỉ cần hầm chín là được, Lục Chấp Duệ đâu có thích ăn cơm cậu làm.

Thái độ của cậu rất tùy tiện, hầu như chuyện gì cũng viết hết lên mặt mình. Cậu cũng chẳng hề hay biết màn nấu nướng vừa rồi của mình đã bị nhóc Duệ nhìn thấy hết.

Cậu đi rửa tay rồi bế mèo con lên, quay về phòng khách.

Nhóc Duệ nằm trong lòng cậu nhỏ giọng meo một tiếng, tiếng hơi thấp khiến cho tiếng meo nghe hơi khàn.

Hạnh Sí không nghe ra mèo con đang thấy không vui, cậu ôm nó rồi ngồi xuống sô pha, mở TV lên.

“Nhóc buồn ngủ à?” Cậu hỏi nhóc Duệ.