Chương 10

Nhóc Duệ không lên tiếng, chỉ yên lặng nhảy ra khỏi ngực cậu, nghiêm túc ngồi xuống góc sô pha.

Nó ngồi rất ngay ngắn, ưỡn ngực ngẩng đầu, hơi nghiêng đầu nhìn Hạnh Sí trong im lặng, ánh mắt mang theo chút phút tạp và phân tích. Hành Sí hoàn toàn chẳng cảm thấy gì, cậu cầm điều khiển lên rồi mở bộ phim hôm qua còn chưa xem xong.

Bộ phim đó dài ba tiếng, lần trước Hành Sí còn chưa xem được một nửa đã ngủ quên mất. Cậu tua nhanh đến đoạn phim trước khi ngủ thϊếp đi rồi ngồi dựa vào ghế sô pha.

Bộ phim này xem trong vòng hai tiếng, vừa đủ thời gian hầm một nồi móng heo.

——

Lục Chấp Duệ thấy Hạnh Sí mở phim, xem chưa được bao lâu thì cậu đã nghiêng ngả ngủ thϊếp đi trên sô pha.

Hắn thực sự không hiểu, nếu cậu mệt như thế thì sao còn phải hầm canh muộn như vậy. Nhưng điều khiến hắn thấy nghi hoặc hơn là… Trên thế giới này, liệu còn ai biến thành động vật như thế này nữa không.

Lần đầu tiên thì hắn còn cảm thấy đó là một giấc mơ... Nhưng lần này hắn rất tỉnh táo.

Giấc mơ sẽ không khớp với thực tế, càng không rõ ràng liền mạch như bây giờ. Sau khi hôn mê, hắn đã biến thành một con mèo. Còn lần này hắn chỉ ngủ thϊếp đi nhưng hắn lại nhập vào cơ thể của mèo một lần nữa.

Đây là một điều hơi khó hiểu... nhưng nó đã cho hắn thấy một vài thứ khá thú vị.

Nghĩ tới đây, Lục Chấp Duệ nhìn về phía Hạnh Sí, cằm hơi nâng lên, ánh mắt lạnh như băng.

Hắn không ngờ ngay cả những đối thủ cạnh tranh lão luyện dày dặn kinh nghiệm trên thương trường cũng không thể lừa được hắn, nhưng người bên gối của hắn lại có thể lừa hắn gần ba năm.

Trong ba năm nay, hắn chưa bao giờ hoài nghi tình yêu mà Hạnh Sí dành cho hắn, nhưng lại chẳng thể nghĩ rằng tất cả là do chính mình “cho quá nhiều”?

Trước mặt hắn thì cậu giả vờ tràn đầy yêu thương, nhưng trong lòng cậu lại rất ghét hắn. Thật sự là quá vất vả cho cậu rồi, kỹ năng diễn xuất như vậy quá phù hợp để trà trộn vào làng giải trí.

Lông mày Lục Chấp Duệ nhíu chặt. Nhưng cơ thể mèo con làm gì có lông mày? Hắn lẳng lặng nhìn Hạnh Sí, nhìn càng lâu thì tần suất đuôi vỗ lên sô pha lại càng nhanh.

Được, được lắm.

Ngày thường thì là bộ dáng trìu mến đáng yêu, Lục Chấp Duệ càng nhìn càng bực. Quả thế, người càng xuất chúng thì tâm càng đen tối, khuôn mặt ngây thơ này ẩn chứa tất cả sự thờ ơ với ham muốn vật chất.

Lục Chấp Duệ lạnh lùng nhếch môi.

Người tính kế hắn đương nhiên là không xứng ở lại bên cạnh hắn. Lúc trước chẳng qua là hắn nể tình Hạnh Sí quá yêu hắn nên mới hào phóng với cậu. Nhưng hiện tại ngay cả chút tình yêu rẻ tiền này cũng là giả, vậy thì Hạnh Sí ở chỗ hắn cũng chẳng là cái gì cả.

Lục Chấp Duệ đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Hạnh Sí.

Hắn sẽ cho Hạnh Sí biết, người không đặt mình ở đúng vị trí của mình, thậm chí còn dám lừa gạt hắn thì sẽ không có kết quả tốt.

Mèo con nghiêm túc đứng trước mặt Hạnh Sí, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

Đúng lúc này, Hạnh Sí đang ngủ hình như thấy không thoải mái. Cậu xoay người, kéo gối ôm bên cạnh qua rồi gác chân lên.

Có vẻ cuối cùng thì cậu cũng thấy thỏa mãn. Cậu dụi mặt vào gối rồi phát ra một tiếng ngâm nga vô cùng yếu ớt.

Lục Chấp Duệ lẳng lặng nhìn cậu trong chốc lát, sau đó lạnh nhạt quay đầu đi.

Bỏ đi, cũng không cần khiến cậu phải thân bại danh liệt.

——

Lục Chấp Duệ đương nhiên là sẽ không thừa nhận mình đã mềm lòng.

Hắn ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng chờ ban đêm trôi qua, chờ mình tỉnh lại.

Hắn nhớ mình đã xem bộ phim đang chiếu trên TV khi còn là thiếu niên. Hắn rất hiếm khi lãng phí thời gian vào những thứ này. Nhưng ý tưởng và cốt truyện của bộ phim này quá xuất sắc, đó là điều mà hắn vẫn còn nhớ cho tới tận bây giờ.

Hắn xem nốt bộ phim với tâm trạng chán ngán.

Đúng lúc này, một mùi cháy khét thoang thoảng bay ra từ nhà bếp. Khứu giác của mèo cực kỳ nhạy cảm, Lục Chấp Duệ đã cảm nhận được ngay khi nó bay đến.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạnh Sí, chỉ thấy cậu vẫn đang ngủ say sưa, hồn nhiên không biết gì. Lục Chấp Duệ xoay người nhảy xuống sô pha, vừa đi tới cửa phòng bếp đã nhìn thấy ánh lửa trên bếp.

Lửa cháy rất mạnh, mùi thức ăn cháy bốc ra từ nồi. Cái xoong được đậy đã có khói bốc ra ngoài từ khe hở của nồi.

Nếu để yên thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn.

Lục Chấp Duệ bị sặc hắt hơi một cái, quay đầu lại chỉ thấy Hạnh Sí vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh trong bếp.

Lục Chấp Duệ cắn chặt răng.

Mở lửa lớn như vậy mà vẫn có thể yên tâm đi ngủ, tại sao lại có người bất cẩn đến vậy? Người này thật sự rất thú vị, làm chuyện gì cũng mơ mơ màng màng, hình như chỉ khôn khéo với mỗi mình Lục Chấp Duệ hắn thôi.

Hắn nhìn nồi rồi lại nhìn Hạnh Sí, cố nén cáu kỉnh, hung dữ sải bước từ phòng bếp về phòng khách, lạnh lùng nói với Hạnh Sí.

“Còn ngủ hả? Muốn sống thì mau dậy đi.”

Hắn đè nén cảm xúc khó chịu và bực bội của mình, lạnh lùng mà xa cách mở miệng, giống như muốn biểu đạt rõ ràng rằng hắn làm như vậy không phải vì lo lắng cho Hạnh Sí, mà đơn giản là vì hắn không muốn chết cùng cậu.

Thế nhưng, thanh âm lạnh lùng khi mở miệng lại thay đổi hương vị.

“Meo ——”

Âm thanh nhỏ nhẹ, mềm mại và dễ thương.