Chương 8

Hạnh Sí bị Nhạc Anh lải nhải dài dòng đến mức không chịu nổi, cậu vừa ừ ừ ừ đồng ý, vừa cầm điện thoại lên, nhanh chóng mở Tiểu Hồng Thư ra tìm công thức hầm canh gà; sau khi tìm được, cậu bèn quơ quơ nó ra trước mặt Nhạc Anh.

“Đừng tụng nữa chị Nhạc, em đang xem đây.” Hạnh Sí nói.

Lúc này Nhạc Anh mới ngừng lại, nhìn cậu, nói: “Cậu phải nghiêm túc mà làm.”

Hạnh Sí liên tục nói mấy chữ được, sau đó cất điện thoại đi.

Dưới ánh đèn yếu ớt của màn hình điện thoại, cậu cố tình giấu cổ tay trái vào bóng tối để Nhạc Anh không nhìn thấy dấu tay nắm thành vòng tròn đỏ ửng, hiện lên vô cùng rõ ràng do Lục Chấp Duệ để lại trên cổ tay.

Hạnh Sí rũ mắt.

Nơi ngón tay nắm chặt đã bắt đầu hơi bầm, có thể thấy được lực tay của Lục Chấp Duệ lớn đến mức nào.

Hạnh Sí thở dài.

Người nắng mưa thất thường thật sự là quá khó đối phó.

Tuy rằng Nhạc Anh dặn dò Hạnh Sí bảo cậu nghiêm túc làm, nhưng Hạnh Sí vốn chẳng thèm quan tâm mấy lời nói này của cô.

Dù sao trong chuyện nấu cơm và ăn cơm, cậu và Lục Chấp Duệ vẫn duy trì một kiểu lừa nhau ăn ý. Khi cậu đưa cơm, Lục Chấp Duệ chỉ thỉnh thoảng ăn hai miếng, sau đó đưa cho cậu chút tài nguyên hoặc món đồ xa xỉ nào đó, ý bảo mình đã nhận được rồi. Mà Hạnh Sí thì sao, cậu nghiêm túc học một khoảng thời gian, sau này mới phát hiện người ta vốn không hề ăn nên cũng bắt đầu lừa cho qua chuyện này.

Vì lẽ đó, sau khi về đến nhà cậu không thèm vào phòng bếp mà đi thẳng vào phòng khách rồi thoải mái ngồi xuống, kế đó, cậu tìm một bộ phim cũ mở lên xem.

Cũng không phải do cậu thích xem phim. Lục Chấp Duệ nhét đủ các loại tài nguyên lớn nhỏ vào trong tay công ty cậu, công ty của cậu lại là một công ty nhỏ chưa từng trải đời, thế nên lần nào họ cũng đều nhận hết tất cả.

Do đó, trừ những cuộc phỏng vấn chương trình thực tế thì hai năm nay cậu cũng phải nhận lời của rất nhiều bộ phim.

Mấy bộ phim đó đều là phim hay nhưng cậu vốn đã không biết diễn xuất, lần nào diễn cũng toàn gồng mình ráng diễn nên thành ra kết quả không bao giờ được như ý muốn.

Dù vậy, công ty của cậu lại chưa từng sắp xếp cho cậu một lớp dạy diễn xuất, họ cho rằng dù sao thì cũng có Lục Chấp Duệ ở đây, mặc kệ Hạnh Sí diễn thành cái dạng gì cũng không lo bị thiếu tài nguyên.

Cách xem phim để học hỏi này là do một nữ diễn viên trẻ trong đoàn làm phim vài tháng trước chỉ cậu. Nữ diễn viên đó cũng xuất thân từ bên ngoài*, cô ấy nói với cậu nên xem phim nhiều lên, từ đó có thể dần dần hiểu được vị trí máy quay và thủ thuật diễn xuất.

(*gốc: 野路子(thường dùng trong khẩu ngữ)cập đến những người không xuất thân từ chuyên ngành.)

Tuy rằng không biết biện pháp này có hữu dụng hay không, nhưng Hạnh Sí cảm thấy nhất định sẽ có ích hơn chuyện học hầm canh gà.

Cậu chọn một bộ phim được đánh giá cao trên mạng. Diễn viên đều là những bậc đàn anh đàn chị có tiếng trong giới giải trí, kỹ năng diễn xuất đương nhiên là không có gì để nói, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều chứa đầy một câu chuyện.

Nhưng cốt truyện của bộ phim này có hơi huyền bí quá mức.

Lúc Hạnh Sí về nhà thì trời đã khuya, cộng thêm việc phải đối phó với Lục Chấp Duệ đã là một công việc rất đỗi mệt mỏi. Lúc cậu xem bộ phim này đã ngủ gật, nhóc Duệ cũng nhảy lên sofa, nằm xuống cạnh cậu rồi ngủ thϊếp đi.

Sau đó, Hạnh Sí bị cuộc gọi của Nhạc Anh đánh thức.

Cậu mơ mơ màng màng bắt máy liền nghe Nhạc Anh ở bên kia hỏi: “Ngủ chưa?”

“Chuẩn bị ngủ.” Hạnh Sí nói.

“Đừng quên chuyện canh gà.” Nhạc Anh nói: “Canh gà phải hầm lâu mới bổ dưỡng, cậu nhớ để ý thời gian đấy, sáng mai dậy sớm hầm đi.”

Hạnh Sí không tình nguyện đồng ý: “Được rồi, chị Nhạc chị yên tâm đi.”

Nhạc Anh yên tâm cúp điện thoại, tiếp đó lại đến lượt Hạnh Sí bực dọc.

Cậu dựa lên sofa, vừa hay nhóc Duệ bên cạnh bị cậu đánh thức. Cậu vừa cúi đầu đã nhìn thấy đầu của một con mèo con lông xù, nhưng lại không thấy đôi mắt mèo con khác với bình thường.

Đôi mắt lạnh lẽo sắc bén còn mang theo sự ngạc nhiên nồng nặc và không dám tin.

Một tay Hạnh Sí bế nhóc Duệ lên ôm, một tay cầm điện thoại.

“Nào, cục cưng, xem công thức nấu ăn cùng anh nào.” Nói xong, cậu thuần thục mở Tiểu Hồng Thư lên xem.

“Lại còn hầm canh gà, hầm canh gà gì chứ.” Hạnh Sí ôm mèo nói.

“Cái tên móng heo lớn Lục Chấp Duệ đó, cứ hầm canh móng heo cho anh ta là được rồi.”

...

...

Lục Chấp Duệ mơ màng mở mắt ra.

Thuốc giảm đau của hắn có thành phần an thần nhất định, uống xong đến một lúc sau sẽ có cảm giác buồn ngủ. Nhưng hắn vừa nhắm mắt ngủ thì đầu óc lại trở nên tỉnh táo ngay lập tức, ngay cả cơn buồn ngủ vừa rồi do thuốc gây ra cũng biến mất.

Hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy không gian phòng khách quen thuộc. Trước mắt hắn là một không gian sáng ngời, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt Hạnh Sí.

Đồng tử Lục Chấp Duệ đột nhiên co rụt lại.

Tại sao hắn lại mơ cùng một giấc mơ?