Chương 20

Trên mặt cậu mang theo một nụ cười nhàn nhã tự nhiên, thậm chí, cậu còn chậm rãi mở tủ lạnh ra rồi lấy một lon coca.

Nhưng giọng nói của cậu lại rất nghẹn ngào và yếu đuối, thêm cả sự mong manh, dễ vỡ và niềm vui hèn mọn.

“Xin lỗi, nhất định đã làm phiền ngài rồi. Tôi chỉ... chỉ là cảm thấy rất vui, hôm nay ngài đã trả lời điện thoại của tôi. Ngài nghỉ ngơi sớm chút, đừng thức khuya nha.”

Tinh một tiếng, âm thanh đã được gửi qua.

Hạnh Sí vừa chậm rãi ngâm nga một bài hát, vừa đặt điện thoại xuống, sau đó lách cách mở lon coca ra.

Những bọt khí lạnh lẽo bay lên, giống như tiếng khóc lóc mềm mại nức nở vừa rồi vang vọng trong phòng bếp là của một người khác.

Lòng Lục Chấp Duệ cũng dần lạnh đi.

...

Lục Chấp Duệ âm thầm xuất viện sớm. Ngày hôm sau, lúc Hạnh Sí chạy tới bệnh viện thì trong phòng bệnh chỉ còn giường bệnh trống không và vài nhân viên công ty đang dọn dẹp đồ dùng cá nhân cho Lục Chấp Duệ.

“Sáng nay tổng giám đốc Lục có buổi xã giao quan trọng nên ngài ấy xuất viện sớm rồi ạ.” Mấy nhân viên đều biết Hạnh Sí, vừa thấy cậu là họ đã ngay lập tức tiến lên nói với Hạnh Sí.

Hạnh Sí ồ một tiếng, gật đầu.

Cậu quan sát một vòng chung quanh, trong phòng bệnh không còn dấu vết của Lục Chấp Duệ. Đi gấp thế, thậm chí Quý Lam còn chưa kịp nói với cậu một tiếng, chắc do gấp quá.

Hạnh Sí không để trong lòng, cậu chào hỏi nhân viên ở đó rồi xách bình giữ nhiệt về.

Nhạc Anh nhận được tin nhắn của Hạnh Sí nên giờ cô đang đứng dưới hầm để xe chờ cậu. Thấy Hạnh Sí xách bình giữ nhiệt ngồi vào xe, Nhạc Anh hỏi cậu: “Sao cậu về nhanh thế?”

“Tổng giám đốc Lục có việc nên xuất viện sớm ạ.” Hạnh Sí nói.

Nhạc Anh lộ ra vẻ nghi ngờ: “Thế sao lại không có tin gì?”

Hạnh Sí thoải mái nằm lên ghế: “Chắc là vội quá.”

Bận đến mức cho bọn họ leo cây luôn? Cái cớ này nói cho có lệ quá rồi đấy. Nhạc Anh vừa quay đầu nhìn Hạnh Sí thì thấy cậu đang ngồi nghiêng chơi điện thoại. Trông cậu lúc này giống y như một nhân viên đến công ty rồi mới phát hiện ra hôm nay không phải đi làm.

Cô hận rèn sắt không thành thép mà chậc một tiếng, vừa bảo tài xế lái xe đi vừa lấy điện thoại mở Wechat của Quý Lam lên xem.

Xe dần dần rời khỏi hầm rồi chạy lên đường cầu vượt.

“Trợ lý Quý nói hôm nay tổng giám đốc Lục có một buổi xã giao gấp, do sơ suất của cô ấy nên quên nói với cậu một tiếng.” Nhạc Anh nói: “Cô ấy còn nói mấy ngày nay cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt vì lịch trình của tổng giám đốc Lục trong mấy ngày này rất dày.”

“Ừm, em biết rồi.” Hạnh Sí vươn vai.

“Chắc do tổng giám đốc Lục nghỉ ngơi ở bệnh viện mấy ngày làm tồn đọng quá nhiều công việc.” Nhạc Anh nói: “Thế thì hai ngày tới cậu ở nhà xem kỹ nguyên tác của bộ phim kia đi, mấy hôm nữa gặp đạo diễn còn có chuyện mà nói.”

Hạnh Sí ngồi đằng sau liên tục đồng ý. Nhạc Anh có thể nghe ra, lần đồng ý này là cậu thật tâm thật ý cảm thấy vui vẻ.

Cô quay đầu lại thì thấy Hạnh Sí đang ngồi dậy.

“Sao đấy?” Cô hỏi.

“Từ sáng tới giờ em vẫn chưa được ăn gì, em đói sắp chết rồi.” Hạnh Sí nói xong bèn ôm lấy bình giữ nhiệt ở bên cạnh, lấy thìa ra, mở nắp rồi múc một miếng lên ăn.

“Ừm…” Cậu nhíu mày.

“Sao thế?” Nhạc Anh thấy hơi căng thẳng: “Nóng quá hay là bị sặc rồi?”

Hạnh Sí lắc lắc đầu rồi cúi xuống nhìn bình canh trong tay.

Canh gà này tối qua cậu có nếm thử, thấy vị cũng ổn lắm rồi nhưng để qua một đêm, sáng sớm lại lấy ra hâm nóng nên hương vị đã dở đi nhiều. Không những thế, canh còn bị ủ trong bình giữ nhiệt suốt một thời gian dài, lúc này uống thấy vô cùng dở.

Cậu nhớ hôm qua Lục Chấp Duệ đã lặng lẽ uống hơn nửa chén canh.

“Sao thế?” Thấy cậu mãi không nói lời nào, Nhạc Anh sợ hãi hỏi.

Sau đó, chỉ thấy Hạnh Sí lắc đầu rồi đậy nắp bình đựng canh lại.

“Không có gì.” Cậu nói.

Cậu nghĩ thầm, nhất định là do cậu say xe nên mới cảm thấy canh này khó uống.

Nếu không, chẳng lẽ vị giác của Lục Chấp Duệ có vấn đề? Hay là hắn đã bỏ tật xấu kén ăn rồi?

Tổng giám đốc Chu của công ty truyền thông Tinh Thần bị sự bất ngờ làm cho choáng váng.

Công ty bọn họ không lớn, vì hai năm nay chuyên làm nền tảng đăng video ngắn nên mới có chỗ đứng vững chắc ở Hải Thành. Nhưng trong những năm gần đây, các nền tảng truyền thông mới cạnh tranh vô cùng khốc liệt, họ đang cố gắng giành thị trường với một số nền tảng khác và giờ là thời gian cần nhà tài trợ nhất.

Kế hoạch của tổng giám đốc Chu quá mạo hiểm, số tiền cần rót vào lại quá lớn, cả Hải Thành chỉ có Lục Thị là lựa chọn tốt nhất. Lục Thị làm giàu nhờ bất động sản, đến bây giờ đã gần ba mươi năm rồi, căn cơ ổn định, tài chính lại khổng lồ. Hơn nữa, mấy năm nay Lục Thị cũng tham gia rất nhiều ngành công nghiệp khác nhau, từ khoa học kỹ thuật điện tử, vật liệu bảo vệ môi trường đến truyền thông mạng, tất cả đều có một lượng lớn cổ phần của Lục Thị.

Nhưng nếu muốn gặp gia chủ Lục Thị một lần lại là điều khó càng thêm khó.

Tổng giám đốc Chu vốn chỉ muốn thử vận may, thậm chí còn tìm đến một vài tập đoàn nhỏ để nắm bắt tình hình. Quả thế, anh ta đã hẹn gặp tổng giám đốc Lục hơn nửa tháng nay rồi nhưng đến cả thư ký của tổng giám đốc Lục cũng chưa được gặp.