Chương 21

Hôm nay, không ngờ ngay khi anh ta vừa gửi thư hẹn gặp cho thư ký Quý, đối phương đã trả lời anh ta ngay.

[Quý Lam: Chín giờ sáng ngày hôm nay, tổng giám đốc Lục sẽ chờ ngài ở câu lạc bộ golf Tây Thành.]

Tổng giám đốc Chu nào dám để Lục Chấp Duệ chờ? Anh ta ngay lập tức chạy tới câu lạc bộ vào lúc bảy giờ rưỡi, thuê toàn bộ sân bóng và sắp xếp trà sáng trước. Anh ta từng đi hỏi thăm nên biết tổng giám đốc Lục thích nhất là trà Chính Sơn Tiểu Chủng*, thế nên sáng nay anh ta đã cho người ngâm Kim Tuấn Mi được vận chuyển bằng đường hàng không từ Vũ Di Sơn. Tổng giám đốc Lục còn chưa tới mà khu nghỉ ngơi cạnh sân bóng đã tràn ngập hương thơm của trà.

(*正山小种: Chính Sơn Tiểu Chủng được coi là “ông tổ” của Hồng trà truyền thống, dòng trà nổi tiếng và đang được tiêu thụ phổ biến trên khắp thế giới.)

Chín giờ năm phút sáng, xe của tổng giám đốc Lục dừng trước cửa câu lạc bộ.

Về vị tổng giám đốc Lục này, tuy rằng tổng giám đốc Chu đã sống ở Hải Thành mấy năm nhưng chưa từng thấy hắn bao giờ. Anh ta nhanh chóng chạy tới cửa câu lạc bộ, khi đi xuyên qua nhân viên phục vụ đứng chờ sẵn thì thấy một người đàn ông bước xuống.

Chân dài, trẻ trung, dáng người thẳng tắp và cao ráo. Mái tóc ngắn được chải gọn ra sau, tóc hắn rất cứng nên trông hắn có vẻ cực kỳ rắn rỏi.

Sau đó, anh ta đối diện với đôi mắt kia.

Mắt hai mí, hàng mi dài, đuôi mắt hơi cong, đây là một đôi mắt vừa có khí chất quý tộc vừa đa tình. Nhưng trên đôi mắt kia lại có một hàng lông mày sắc bén đè xuống, xương lông mày và sống mũi cứng rắn nên nhìn tổng thể lại thấy hơi dữ tợn.

Hắn không cười làm lãng phí đôi môi mỏng xinh đẹp, ánh mắt lại lạnh lùng, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua tổng giám đốc Chu sau đó đeo kính râm lên.

Đôi mắt kia bị chặn lại, đến cuối tổng giám đốc Chu lại có cảm giác đối phương đang cảm thấy tức giận xuyên qua cặp kính.

Vết thương trên trán vị tổng giám đốc Lục này vẫn chưa khỏi, trên gò má bên trái còn có một vết trầy xước nhạt.

Nghe nói tổng giám đốc Lục đã có vết sẹo ấy khi hắn lăn lộn trong xã hội lúc mới hơn mười lăm. Nghe nói hồi đó tổng giám đốc Lục cũng là một người tàn nhẫn, hắn từng suýt chết trong một lần đánh nhau với kẻ bắt nạt học trường bên cạnh, chưa trưởng thành đã vào đồn cảnh sát.

Dù bây giờ tổng giám đốc Lục đã hai bảy, hai tám tuổi, nhưng dường như cái vẻ lưu manh trên người vẫn chưa phai hết. Giờ đây, hắn mặc trên người bộ vest lịch lãm không những trông không giống nhà kinh doanh, mà ngược lại trông hắn giống y như mafia xuất hiện trong phim.

Tổng giám đốc Chu không dám chậm trễ chút nào, thấy Lục Chấp Duệ xuống xe liền tươi cười lên nghênh đón.

“Tổng giám đốc Lục, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi là Chu Bân của công ty truyền thông Tinh Thần.” Nói xong, anh ta vươn tay ra bắt tay Lục Chấp Duệ.

“Ừm.” Lục Chấp Duệ chỉ bắt tay tượng trưng: “Lục Chấp Duệ.”

Tổng giám đốc Chu đi phía sau hắn, cùng hắn đi vào câu lạc bộ. Dù tổng giám đốc Lục không nói nhiều, cũng không thích cười nhưng hắn lại rất coi trọng lễ tiết, thế nên không hề khó đối phó. Tổng giám đốc Chu thay trang phục thể thao với hắn, hai người ngồi xe đi một lúc là đến sân bóng.

Xe vừa dừng ở khu nghỉ ngơi, Lục Chấp Duệ đã thấy dưới dù che nắng có rất nhiều loại trà sớm.

Đúng là Chu Bân của truyền thông Tinh Thần đã tìm hiểu rất rõ sở thích của hắn. Lục Chấp Duệ nghiêng đầu nhìn anh ta, chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà đã có thể làm được như vậy, quả là có bản lĩnh.

Hắn ngồi xuống với Chu Bân.

Chu Bân ngồi bên cạnh vừa rót trà, vừa giới thiệu với hắn: “Tổng giám đốc Lục nếm thử món sủi cảo tôm này đi. Đầu bếp của câu lạc bộ này là người Quảng Đông nên nó được làm rất đúng vị.”

Lục Chấp Duệ nhìn đĩa sủi cảo tôm.

Óng ánh long lanh, tôm bên trong được bóc vỏ trông rất mềm và đầy đặn, đây là món mà Hạnh Sí thích ăn.

Nghĩ đến đây, hắn dừng đũa, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Từ nhỏ hắn lớn lên ở Cảng Thành, khẩu vị vốn rất thanh đạm, thích ăn đồ miền Nam. Nhưng Hạnh Sí thì sao? Những thứ cậu làm trước mặt hắn cái nào cũng là giả bộ, chỉ sợ khẩu vị và sở thích cũng là giả vờ cho giống hắn.

Trước mặt hắn, Hạnh Sí thích đồ chay ở chùa Long Hoa nhất, nhưng sau lưng cậu lại gặm gà rán đến độ miệng dính đầy dầu.

Lục Chấp Duệ cắn răng, bỗng thấy mất ngon. Hắn bỏ đũa xuống.

Điều này làm Chu Bân sợ hãi. Anh ta vội hỏi: “Tổng giám đốc Lục sao vậy, không hợp khẩu vị ạ?”

Lục Chấp Duệ lắc đầu, nhíu mày xoa ấn đường, nói: “Không sao. Tối qua ngủ không ngon.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quý Lam. Quý Lam ngầm hiểu, đi tới lấy ly trà trong tay hắn rồi quay người gọi nhân viên đổi thành cà phê đá.

Chu Bân hỏi hắn: “Tổng giám đốc Lục dù có bận rộn vì công việc thì cũng phải chú ý đến cơ thể nhé.”

Lục Chấp Duệ lắc đầu, nói có lệ: “Không sao, tại đêm qua gặp ác mộng.”

Vì bị kính râm ngăn tầm nhìn nên Chu Bân không thấy sự bực bội trong mắt Lục Chấp Duệ.

Nghe Lục Chấp Duệ nói vậy, Chu Bân cười haha thả lỏng hơn.

“Người xưa thường nói rất đúng, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đấy. Tổng giám đốc Lục mơ thấy gì vậy?”

Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đấy?

Lục Chấp Duệ nghe lời này thì suýt nữa bóp gãy đôi đũa trong tay.

Hắn bỗng choáng váng, hắn đã thấy rõ bộ mặt thật của Hạnh Sí rồi mà ban ngày còn nhớ thương cậu.