Chương 45



Hai người trở về liền hiểu ngầm không lại tiếp tục nhắc đến đoạn đối thoại tối qua. Thời Quang sau khi cùng Hồng Hà xác nhận sau 3 trận thua Thẩm Nhất Lãng vẫn có cơ hội bước vào vòng trong mới không dằn vặt nữa, cũng không muốn để lộ sơ hở, kiếm củi 3 năm thiêu một giờ, 2 ngày tiếp theo cũng không có chạy lung tung mỗi ngày cùng Du Lượng chơi cờ, phục bàn, luyện kỳ, nghiên cứu kỳ phổ, trong phòng khí ấm luôn mở đầy đủ, lại thêm Du Lượng nhìn chằm chằm ăn cơm uống thuốc đúng hạn nguyên bản cổ họng còn khàn khàn, cấp tốc chuyển biến tốt hơn, khuôn mặt cũng càng thêm êm dịu khả quan.

Thi đấu tiếp tục sau hai ngày cũng không có gì bất thường, Du Lượng và Thời Quang đều không có gặp phải đối thủ đáng nhắc đến tiếp tục duy trì toàn thắng liên tiếp mãi cho đến khi bước vào vòng cuối cùng mới được toại nguyện gặp gỡ .

Thời Quang cùng Du Lượng hai người ngồi đối diện nhau, Du Lượng có chút sốt sắng, phía sau lưng ưỡn đến mức thẳng tắp, Thời Quang dõi theo hắn bất tri bất giác bật cười, Du Lượng nhìn cậu cười đến lộ ra hàm răng trắng tinh, nhẫn nhịn hỏi.

“Cậu cười cái gì?”

“Không có gì chỉ là cảm thấy cùng cậu thi đấu chính thức rất vui vẻ!”

Thời Quang sao có thể thừa nhận cậu là đang nhớ đến khi còn bé, Chử Doanh đem tiểu Du Lượng hạ kỳ hạ đến khóc, sau đó nhịn không được cân nhắc xem Du Lượng yêu cầu cậu đem ra hết thực lực có thể lại đem Du Lượng hạ đến khóc một hồi không? Thậm chí còn bắt đầu lén lút liên tưởng đến dáng vẻ khóc lên mới không nhịn được cười khúc khích.

Đáng tiếc Du Lượng không biết cậu đang suy nghĩ chuyện vô căn cứ như vậy, ngược lại còn có chút cao hứng, vốn cảm thấy căng thẳng bây giờ thanh tĩnh lại không ít, nhưng lại theo thói quen ghét bỏ.

“Cậu có thể nghiêm túc một chút hay không?”

“Tôi đang rất nghiêm túc đó!”

Thời Quang thu hồi suy nghĩ lung tung làm ra vẻ mặt vô tội nhìn Du Lượng.

Du Lượng mím mím môi, dời ánh mắt biểu thị không thèm để ý đến nữa, Thời Quang tràn ngập cao hứng cũng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể nhìn chằm chằm Du Lượng đợi đến khi thi đấu bắt đầu.

“Cuộc thi định đoạn toàn quốc năm 2004 vòng thứ 12 chính thức bắt đầu.”

Trọng tài trưởng rốt cuộc cũng đứng lên tuyên bố cuộc thi bắt đầu. Hai người nghiêm túc đứng lên, hành lễ lẫn nhau.

Thời điểm ngồi xuống Du Lượng cảm thấy tim đập có chút gia tốc, cậu cùng Thời Quang liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm nhận được khí thế của Thời Quang nháy mắt biến đổi, cùng dáng vẻ híp mắt cười thường ngày tựa như hai người hoàn toàn khác nhau, cậu cũng lấy lại bình tĩnh thận trọng hạ kỳ.

Thời Quang quả nhiên giống như lời cậu nói từ lúc bắt đầu liền không lùi một phân, nắm lấy cơ hội đối với Du Lượng triển khai một cái đại long tiến công mãnh liệt, kéo dài mấy chục bước công phòng đi xuống, Du Lượng bất tri bất giác mồ hôi đổ như mưa.

Cậu rốt cuộc cũng toại nguyện cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của Thời Quang, thái độ ung dung không vội tựa như nắm trong tay toàn bộ thế cục cùng biến hóa, Du Lượng thậm chí còn cảm thấy thật giống như chơi cờ cùng cậu không phải là Thời Quang mà là phụ thân nắm chức vô địch thế giới.

Theo quân cờ càng hạ càng nhiều, Du Lượng cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, giống như Thời Quang đã đem cậu nhìn thấu, mỗi một bước của mình đều được cậu ấy tính toán sẵn, mỗi một lần giãy giụa đều bị đối phương ung dung hóa giải, mỗi một khe hở, mỗi một con đường sống đều bị phá hủy, Du Lượng nắm thật chặt quân cờ bắt đầu chần chừ, chênh lệch quá lớn làm cậu lo được lo mất không biết phải hạ cờ như thế nào, cậu tựa như con thuyền cô độc lúc nào cũng có thể bị Thời Quang nhấc lên sóng dữ nhấn chìm.

Du Lượng không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Thời Quang, vừa vặn cũng bắt gặp ánh mắt Thời Quang nhìn lên cậu, trong ánh mắt đó không có thân thiết cùng lo lắng chỉ có niềm tin vững vàng muốn thực hiện hứa hẹn, biểu diễn ra toàn bộ thực lực của mình. Từng bước từng bước ép sát, không chút lưu tình.

“Mình thế nhưng ở trước mặt cậu ấy... Sợ hãi?” Du Lượng mạnh mẽ nhắm mắt lại, hô hấp trở nên gấp gáp, cậu đột nhiên có chút xấu hổ, làm thiên tài trong mắt người khác, Du Lượng học kỳ nhiều năm như vậy nội tâm xưa này đều là kiêu ngạo, cậu trước giờ cũng không sợ bại bởi Thời Quang, thế nhưng sự kiêu ngạo đó không cho phép cậu không đánh liền hàng, đem tất cả dũng khí cùng sức lực hạ đến cùng.

Du Lượng nổ lực bình tĩnh tâm tình của mình, mở mắt ra, lần nữa nhìn kỹ bàn cờ, đem sự chú ý từ một khối giãy dựa hồi lâu cũng không có cách nào tìm được đường sống sang một khối khác mà Thời Quang còn chưa ổn định kỳ quân.

Dõi mắt nhìn Du Lượng cuối cùng cũng lưu lát gọn gàng hạ xuống quân cờ, Thời Quang chậm rãi phun ra một hơi.

[Đây là muốn quấn tới, cùng gϊếŧ nhau sao? Vậy thì thử một chút xem!]

Du Lượng cuối cùng cũng thất bại cậu ấn xuống đồng hồ tính giờ thản nhiên tiếp nhận kết quả, mồ hôi lấm tấm trên trán ướt cả tóc cậu, nhưng đôi mắt lại phát sáng tựa như sao trời, cậu nhìn Thời Quang cười nói:

“Đa tạ”

Thời Quang cũng nở nụ cười.

Hai người dắt tay nhau ra khỏi trường thi, liền nghe thấy một nhóm người cùng hô lên kết thúc.

“Danh sach phân hạng năm nay đã có mau mau đến xem đi"

Sau đó liền có một dòng người hướng về bản tổng kết đi tới.

Tên Thời Quang đương nhiên là được treo ở đầu bản A, vị trí thứ nhất, Du Lượng theo sát phía sau.

Thời Quang đắc ý chọc chọc người bên cạnh.

“Như thế nào? Có phục hay không?”

“Ván này thua tôi nhận, thế nhưng một ngày nào đó tôi sẽ đuổi kịp cậu”

Du Lượng đàng hàng trịnh trọng tuyên ngôn.

“Được đó, tôi chờ cậu”

Thời Quang duỗi tay ra treo cánh tay trên cổ cậu, Du Lượng cũng mặc kệ hành động của Thời Quang.

Có điều đáng tiếc chính là Thẩm Nhất Lãng vẫn chệnh lệch tiểu phân xếp hạng thứ 7, Hồng Hà không biết xảy ra chuyện gì thua liền hai cục, đồng thời thi rớt, Du Lượng nhìn bảng thành tích, quay đầu hỏi cậu.

“Muốn đi xem bọn họ một chút không?”

Thời Quang nhìn về phía xa thấy hai người đang ôm lấy nhau an ủi, lắc đầu từ chối.

“Không cần, sau này còn nhiều cơ hội”

Thời Quang cùng Du Lượng vừa cười vừa nói trở về phòng. Vừa vào cửa phòng Du Lượng liền nhìn thấy Phương Tự đang dựa vào salong ngủ, mắt kính cũng không tháo ra, cau mày bộ dáng ngủ không yên ổn.

Du Lượng nhìn hắn ngủ đến khó chịu như vậy nên muốn đánh thức hắn, kết quả vừa mới đi lại liền bị dọa hết hồn, Phương Tự mười mấy ngày không gặp, cả người gầy đến thoát hình, xương gò má nhô cao, mắt kính gọng kính vàng cũng không cho lấp được đôi coi ngươi thâm quầng, những ngọn tóc chắc khoẻ được xịt keo tóc cố định gọn gàng vững vàng nay cũng thiếu sức sống nằm oặt trên ghế. Vừa mới vươn tay ra lại rụt trở về trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm thế nào, Thời Quang cũng không có để ý đến những chi tiết này, thấy Du Lượng sửng sốt mới , tiến lên hỏi một câu.

“Sao vậy?”

Thế nhưng chưa kịp đợi Du Lượng trả lời, Phương Tự kỳ thật cũng không ngủ say nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra, vốn là đôi mắt hoa đào tại một khắc mở ra kia lại không có chút nào mông lung như vừa tỉnh giấc ngược lại hiện ra vài phần ác liệt.

Sau khi xác nhận được người trước mặt là sư đệ của chính mình mới thở dài nặn nặn mi tâm.

“Tiểu Lượng à, thi thế nào rồi?”

“Sư huynh, anh làm sao vậy?” Du Lượng không rảnh lo trả lời kết quả cuộc thi, chỉ thân thiết nhìn Phương Tự, càng nhìn càng khiến cậu lo lắng.

“À, dạo này công việc có chút nhiều, hơi bận, không có việc gì?”

Phương Tự không muốn nhiều lời, tiếp tục nói sang chuyện khác.

“Anh chút nữa còn có việc, hai đứa nhanh chóng thu dọn đi chúng ta trở về”

“Sư huynh!!” Du Lượng càng nhìn càng liên tưởng đến Thời Quang, luôn cản thấy cậu mỗi lần sinh bệnh quả thật thật sự giống như mình đang vượt qua một cửa ải khó khăn vậy, trong lúc nhất thời hình tượng sư huynh đáng tin cậy đột nhiên cùng Thời Quang trùng hợp lên.

“Anh hiện tại cần phải nghĩ ngơi”

“Ai nha sư huynh cũng không phải là vội vã đến đón em à, chúng ta nhanh trở về sau đó anh liền đi nghỉ ngơi”

Đáng tiếc Phương Tự so với Thời Quang đẳng cấp quá cao hoàn toàn không hề bị lay động.

“Em còn chưa trả lời, thành tích cuối cùng như thế nào rồi?”

“Đương nhiên là định lên, có điều cuối cùng vẫn thua Thời Quang một ván”

Du Lượng cau mày còn định đang nói gì đó, đáng tiếc Thời Quang ở một bên nhịn nửa ngày cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tự ca, Bạch Xuyên lão sư thế nào rồi?”

“À, Bạch Xuyên không sao rồi, có điều em cũng biết tính tình của hắn, anh và mẹ em vất vả lắm mới ngăn được hắn xuất viện, một hồi nếu em không vội vã về nhà, anh dẫn em đi xem hắn, anh ấy nếu nghe được tin em định đoạn thành công nhất định rất cao hứng”

Phương Tự cũng không kinh sợ chuyện Du Lượng bại bởi Thời Quang, thấy cậu tâm tình cũng không có thương tâm khổ sở, vỗ vỗ vai cậu an ủi, thuận nước đẩy thuyền bỏ qua vấn đề này.

“Sư huynh?” Du Lượng vừa mới nghe Phương Tự đáp ứng cậu trở về nghỉ ngơi, đảo mắt liền biến thành đi bệnh viện xem Bạch Xuyên, lập tức mở miệng dò hỏi.

“Ài hiện tại anh vẫn đang ở bệnh viện cùng với Bạch Xuyên, tiểu Lượng em làm sao hôm nay lề mề vậy, nhanh đi thu dọn đồ đạt chúng ta trở về thôi.”

Phương Tự đẩy đẩy Du Lượng một cái giục cậu.

“Vậy sư huynh anh nghỉ ngơi một chút đi chúng em rất nhanh liền xong.”

Du Lượng theo sức đẩy của hắn cũng kéo theo Thời Quang tiến vào phòng ngủ.