Chương 44



Đợi hai người trở lại khách sạn Du Lượng quả nhiên muốn cùng Thời Quang phục bàn. Thời Quang sớm đã có dự liệu cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn cờ bắt đầu hạ kỳ.Thời Quang trợn to đôi mắt làm ra bộ dáng vô tội

“Rõ ràng là trước khi thi đấu cậu chạy đến uy hϊếp tôi không được thua kỳ, tôi mới cẩn thận từng li từng tí làm theo yêu cầu của Du lão sư, làm sao vẫn không hài lòng vậy?”

Du Lượng không muốn để ý đến hành động không đứng đắn, chỉ vào bàn cờ hỏi cậu,

“Nơi này cậu có thể ăn được một đám cờ, tại sao lại từ bỏ”

“Không phải chứ Du Lượng, đến ‘doanh kỳ không gây sự’ cậu cũng không biết sao! Tôi đang chiếm ưu thế cần gì phải truy cùng gϊếŧ tận một đám quân của người ta, lỡ như người ta giận lên cùng tôi chém chết thì làm sao bây giờ?”

Thời Quang lí lẽ hùng hậu.

Đáng tiếc lời nói vừa xong Du Lượng nhìn cậu còn khó hiểu hơn, đến Chử Doanh còn nghe không vô.

[Tiểu Quang em như vậy cũng quá giả đi, bao nhiêu lần ưu thế anh nói, cũng đều bỏ qua chỉ cầu an ổn, em còn không nghe]

“Nhìn gì vậy, có vấn đề gì sao?”

Bí mật trừng Chử Doanh sau đó tràn ngập tự tin nhìn Du Lượng. Cậu tin chắc chỉ cần mình chơi theo phong cách trầm ổn, làm đủ tốt đủ cẩn thận sau đó sống chết không nhận, ai cũng không thể triệt triệt để để bắt cậu thừa nhận. Ngược lại còn nói thêm một câu:

Hai chúng ta chỉ cần toàn thắng tiến lên nhất định sẽ gặp nhau, cậu đây là đang dò hỏi quân tình sao? Được lắm tôi cũng đã phục bàn rồi, tới cậu đi!”

Du Lượng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, đang nhìn bàn cờ suy nghĩ, nghe được cậu nói như thế liền ngẩng đầu lên, thật lòng nhìn Thời Quang một chút vẫn là không thể mạnh miệng, thở dài.

“Được rồi, đến đi”

Thời Quang mau mau giúp đỡ thu thập, sau đó nhìn Du Lượng phục bàn, kết quả càng nhìn càng nhíu mày.

“Sao cậu vẫn như thế hạ cấp tiến đến vậy, thuận tiện đoạt lấy hộp cờ trong tay Du Lượng bài ra tham khảo đồ.

“Tại sao khối này cậu lại kỳ động như vậy? Hồng Hà cũng là cùng cậu gϊếŧ đến đỏ mắt rồi, bằng không ở chỗ này thoát trước tiên, sau đó cũng cố một bên kỳ khác, nếu không, thắng được chỗ này thế cục cũng có chút thiệt thòi.”

“Tôi..” Du Lượng sửng sốt, cậu quả thật quên mất chỗ này.

“Du Lượng cậu gần nhất là hạ với Thẩm Nhất Lãng, còn có ván cờ này, đây.. rõ ràng không phải phong cách của cậu, là... Tôi cho cậu áp lực quá lớn sao?”

Thời Quang nhìn Du Lượng đột nhiên vẻ mặt biến sắc có một chút suy đoán không tốt.

“Tôi không phải.”

Du Lượng theo bản năng phản bác nhưng cậu cũng rõ ràng mình gần đây có chút nóng nảy.

“Du Lượng..”Thời Quang còn muốn nói nữa kết quả bị Du Lượng ngắt ngang.

“Cậu đừng nói nữa! Để tôi yên tĩnh một chút.”

Chử Doanh nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thời Quang cũng ngăn cản.

[Tiểu Quang, cuộc thi dự tuyển lúc trước không phải nói sẽ mang anh đi ngắm sao à? Vừa vặn ngày mai không có thi đấu, bây giờ chúng ta đi ngắm sao đi]

“Hả?” Thời Quang bị cắt ngang, còn chưa kịp phản ứng tại sao Chử Doanh lại nói như vậy.

[Để tiểu Lượng một mình yên tĩnh đi..] Chử Doanh thở dài giải thích.

Thời Quang nhìn Du Lượng đè lại trán mình, mím mím môi, nghe theo Chử Doanh kiến nghị.

“Tôi lên thiên đài ngắm sao, một lúc nữa sẽ trở về”

Sau đó vỗ vỗ Du Lượng thấy cậu không phản ứng mới cẩn thận từng bước ra khỏi cửa.

Thời Quang đứng ở trên thiên đài đứng nhìn thành thị rực rỡ ánh đèn cùng bầu trời đêm đầy sao, trầm mặc rất lâu mới mở miệng nói chuyện.

“Em có phải lại làm cho người khác bận tâm nữa rồi phải không Chử Doanh.”

[Đương nhiên là không phải rồi, chỉ là em xác thực không quá thích hợp dỗ người, Anh cũng không muốn em dỗ người dỗ đến khóc, sau đó tiểu Lượng lại chỉ vào cửa đuổi em ra ngoài.]

Chử Doanh nghĩ đến sự tình 6 năm trước, nỗ lực điều chỉnh không khí, nhưng đáng tiếc kỳ si ngàn năm ở phương diện này không ra làm sao, Thời Quang còn càng không ra sao hơn.

“Lúc trước là em không đúng, nhiều năm vậy rồi vẫn không có chút tiến bộ nào, vẫn đem sự tình đều làm hỏng.” Thời Quang nằm nhoài trên lang can nhìn ra đằng xa.

“Kỳ thật em chỉ cảm thấy mặc kệ nguyên nhân là gì, nếu đã có thể trở lại thời đại này thì cũng nên làm một chút gì đó, mặc kệ là vì anh, vì Du Lượng, hay là vì hết thảy nhưng bằng hữu của em, mặc kệ cho dù là thắng được cẩu tiên sinh, hay là vì tương lai của cờ vây Trung Quốc cũng đều muốn nổ lực một chút. Điều em muốn làm quá nhiều thế nhưng chẳng hề làm tốt việc gì cả.”

[Không phải, em đã làm rất tốt rồi, tiểu Quang em giúp Ngô địch giành được quán quân, em cũng cho anh lí do để lưu lại, mấy tháng này em cùng anh học tập đánh cờ, anh kỳ thật rất vui vẻ.]

Chử Doanh nhìn Thời Quang lại đem cây quạt chỉ về hướng thiên không.

[Em ngẩng đầu lên nhìn tinh không đi, những ngôi sao trên đó đều có quỹ tích của riêng mình, bọn họ sẽ tự mình phát ra hào quang của bản thân, vì vậy em không nên xem thường bọn họ, bất kể là Hồng Hà, Thẩm Nhất Lãng hay Du Lượng sự tồn tại của em sẽ trở thành động lực mà không phải là cản trở, em không cần vì thế mà lo lắng.]

“Là như vậy thật sao? Nhưng Du Lượng hiện tại đều bị em ảnh hưởng”

[Anh đã nói rồi mà, em không nên xem thường bằng hữu của mình đặc biệt là Du Lượng, em ấy là mãnh hổ là cự long, sẽ không vì điều đó ngăn trở mà lùi bước, nếu em thực sự xem cậu ấy là đối thủ, vậy thì cũng phải đối với cậu ấy tin tưởng! Tiểu Lượng người ta so với em chín chắn hơn nhiều]

“Cái này đúng thật, cho đến nay đều là cậu ấy chăm sóc em, cậu ấy mãi mãi luôn biết được em muốn cái gì, lúc đầu là cậu ấy đẩy em về phía trước, chỉ không nghĩ đến hiện tại vẫn là như cũ, em có phải quá ngây thơ rồi không, lúc trước Du Lượng còn nói với em, thực lực của chúng ta xác thực không nên dừng lại tham gia các trận thi đấu cấp thấp, em còn không tin, nhưng mà chuyện này cũng quá khó chịu”

“Kỳ thật những việc đó đều là cậu ấy tự mình trải qua, lại như Hà Gia Gia... A a a a!”

Thời Quang đang nói đột nhiên phía sau rầm một tiếng bị dọa đến cả Chử Doanh cũng đồng thời hét lên.

“Đừng kêu, cổ họng vừa mới khỏi bây giờ lại muốn nói không ra tiếng nữa à?”

Du Lượng mang theo một chiếc áo lông nhung khoác lên người cậu, vừa nãy không cẩn thận giẫm phải cái bình trên sân thượng mới gây ra tiếng động.

“Buổi tối một mình ở ngoài này là đang nói chuyện cùng ai?”

“Cậu dọa chết tôi rồi, tôi lầm bà lầm bầm không được sao?”

Thời Quang cả người đều bị dọa sợ, còn không biết Du Lượng đã nghe được bao lâu, lời nói có hơi lộn xộn.

“Du Lượng cậu là Tào Tháo sao, mỗi lần nhắc đến cậu cậu đều xuất hiện, cậu cậu cậu nghe được bao lâu rồi?”

[Thật đáng sợ, anh đi trước đây]

Chử Doanh cũng là một bộ dáng vẻ sợ hãi, nhìn Thời Quang một chút rồi lại nhìn Du Lượng một chút mặc kệ chuyện gì liền chuồn đi.

“Chử Doanh anh trở lại đây!!”

Thời Quang trơ mắt nhìn Chử Doanh biến mất lưu lại một mình cậu đối mặt với Du Lượng cảm thấy cả người đều không ổn.

“Cậu trước đem áo khoác mặc vào, thân thể không tốt lại ra đây hóng gió sắp về đông, lại còn không thèm mặc thêm áo vào”

Du Lượng không muốn nhìn thấy dáng dẻ run rẩy của Thời Quang, trực tiếp đem áo khoác khoác lên sau vai cậu, sau đó mới trả lời.

“Cũng không lâu, chính là nghe là nghe được cậu rốt cuộc thừa nhận mình ấu trĩ, có điều tôi muốn khuyên cậu nếu muốn cảm ơn cùng xin lỗi có thể ở trước mặt tôi nói ra không cần trốn ở chỗ này lầm bà lầm bầm một mình, nếu thái độ cậu thành khẩn tôi còn suy xét lại tiếp thu.”

“Cậu nghĩ cái gì vậy? Chắc là cậu nghe nhầm thôi?!”

Thời Quang bị tức đến không biết làm gì, không chịu thừa nhận.

“Há, chẳng lẽ là không phải?” Du Lượng mặt nghiêng một bên ngoẹo cổ nhìn về phía Thời Quang.

“Đương nhiên không phải!”

Thời Quang không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận, quay mặt ra chỗ khác. Nổ lực che giấu khuôn mặt đang hồng lên.

“Được rồi, vậy thì tôi cũng muốn lầm bầm lào bào một hồi”

Du Lượng đi đến lan can bên cạnh thẳng người hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

“Ba của tôi xưa nay không hề cho tôi tham gia các cuộc thi nghiệp dư nào, sợ tôi làm ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác, vì vậy khi còn nhỏ tôi đã nhận ra một điều, cờ vây chính là cô độc, tôi không có đối thủ cùng tuổi, cũng hầu như không có bạn bè xung quanh, thế nhưng Thời Quang cậu ấy lại hướng tới tôi chứng minh một điều, cậu ấy chính là đối thủ cả đời này của tôi, cũng bởi vì cậu ấy, cho nên tôi mới cảm thấy hình như cờ vây cũng không có cô độc như vậy..”

“Cậu, cậu nói những thứ này làm gì?” Thời Quang mặt càng ngày càng đỏ hận không thể từ trên lầu nhảy xuống.

Du Lượng cũng không ngại Thời Quang xù lông, tiếp tục hướng gáy cậu, ánh mắt một khắc cũng không rời, ngữ khí càng lúc càng sôi sục.

“Thế nhưng, trên bàn cờ tôi chỉ nghĩ đến lúc nào có mình mới có thể thắng được cậu ấy, tôi cũng rất vui vì thực lực mạnh mẽ của cậu ấy, mà chưa bao giờ sợ hãi cả, vì lẽ đó cho nên tôi hi vọng đối thủ của tôi có thể tung toàn lực ứng phó, cùng tôi tiến hành một cuộc tranh tài, mà không phải lo lắng vì một số nguyên nhân không hiểu sao.”

“Cậu hướng về phía Thời Quang bước 2 bước, kề sát đứng bên cạnh từng câu từng chữ nói:

“Hơn nữa tôi tin rằng hết thảy kỳ thủ ưu tú đều muốn như vậy, cậu nói thử xem Thời Quang”

“Tôi..” âm thanh Du Lượng vang vọng bên tai thậm chí Thời Quang còn cảm nhận được nhiệt lượng trong lời nói. Theo bản năng quay đầu, kết quả nhìn thấy Du Lượng đang lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt trong suốt phản chiếu vô số ngôi sao trên bầu trời, nhất thời sửng sờ không thốt nên câu.

“Vì vậy cho nên ở thời điểm gặp nhau tại định đoạn tái tôi có thể nhìn thấy toàn bộ thực lực của cậu đúng không?”

Du Lượng lại không chịu buông tha tiếp tục truy hỏi.

“Đến lúc đó cậu đừng có lại khóc đó!!”

Thời Quang hồi phục lại tinh thần, căn răng nói lời hung ác xong liền đỏ mặt chạy đi.