Chương 25

“Thời Quang con có thể nói rõ ràng với mẹ một chút được không? Mẹ biết hôm qua con đã giành chức vô địch giải đấu đúng thật là không tệ nhưng mà con đột nhiên nói với mẹ muốn nghỉ học để tham gia thi đấu cờ vây cũng có chút cẩu thả rồi đi? Cho dù thi đại học có thể tăng điểm, nhưng cũng

thể giống như trước đây thời gian rảnh rỗi chuẩn bị không được sao?” Mẹ Thời thẳng đến khi bị con trai nhà mình đưa đến cửa Cung Thiếu Niên cũng không rõ ràng Thời Quang muốn làm gì.

“Ai nha, mẹ à con nói với mẹ cũng không rõ, chúng ta tìm Bạch Xuyên lão sư nói chuyện một chút thầy ấy sẽ giải thích rõ ràng như vậy không tốt hơn sao?” Thời Quang cho dù là hiện tại cũng không biết nói những lời này với mẹ như thế nào, liền nghĩ đến lúc đó để cho Bạch Xuyên kiên nhẫn đến xử lý hết thảy vậy.

“Con còn có mặt mũi nói Bạch Xuyên lão sư? Lúc trước người ta tới nhà khen con, còn mời con đi học cờ, con thì sao? Không qua bao lâu liền sống chết không học nữa, còn đến tìm người ta, con thật là..”

“Mẹ, mẹ à con hiện tại cũng không còn nhỏ nữa chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa được không, dù sao cũng đến nơi này rồi” Thời Quang bị lải nhải đến tai cũng muốn mọc kén, thật sự không muốn nghe nữa. May mắn là đã đi đến văn phòng của Bạch Xuyên lão sư, cậu cảm thấy mình rốt cuộc cũng được giải thoát chạy nhanh đến gõ gõ cửa chào hỏi “Bạch lão sư, thật ngại khi làm phiền thầy, đây chính là mẹ của em.”

“Thời Quang?” Bạch Xuyên ngẩng đầu sửng sốt một chút, không nghĩ tới Thời Quang lại đến nhanh như vậy, nhưng vẫn lập tức phản ứng lại, đứng dậy nghênh đón “chào chị tôi là Bạch Xuyên.”

“Chào Bạch Xuyên lão sư, Thời Quang đứa nhỏ này lại khiến thầy bận tâm rồi.” Mẹ ôm vai Thời Quang, khách sáo.

“Chị khách khí rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, mời chị uống nước.” Bạch Xuyên mời người ngồi xuống, vừa rót nước vừa hỏi, “Thời Quang nói chị còn nghi vấn chuyện em ấy tham gia thi cuộc thi định đoạn cờ vây, không biết chị không hiểu rõ ở phương diện nào?”

“Cảm ơn thầy” mẹ Thời nhận lấy cốc, trực tiếp nói ra lo lắng của mình. “Thời Quang nói nó muốn nghỉ học để chuẩn bị cho trận đấu định kỳ kia, tôi quả thật không thể hiểu được trận đấu nào cần phải nghỉ học chuẩn bị, tuy rằng học kỳ này chỉ có hai tháng, nhưng vẫn sẽ lo lắng học kỳ tiếp theo nó không thể theo kịp.”

“Thời Quang, em không nói chuyện về kỳ thủ chuyên nghiệp với mẹ em sao?” Bạch Xuyên nghe được đây vẫn không nhịn được hỏi Thời Quang một câu, anh biết đứa nhỏ này không đáng tin cậy, nhưng không nghĩ tới là không đáng tin cậy như vậy, cư nhiên cái gì cũng không nói liền mang mẹ mình đến.

“Cái này, em là muốn cùng nhau nói.” Thời Quang phát hiện trốn không thoát, chỉ có thể một bên dùng mắt cún của mình hướng Bạch Xuyên xin lỗi, một bên kiên trì nói thật, “mẹ, là như vầy nếu con có thể vượt qua trận đấu của cuộc thi định đoạn vậy thì con sẽ không phải cần đi học nữa.”

“Con đợi một chút, không đi học nữa là có ý gì?” Mẹ Thời hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý như vậy, thoạt nghe có chút bối rối.

“Có nghĩa là Thời Quang tham gia thi đấu định đoạn, là kỳ thi tư cách của kỳ thủ chuyên nghiệp, nếu thông qua thì có thể trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, tương đương với việc đã nghề nghiệp.” Bạch Xuyên vẫn không đành lòng nhìn bộ dáng đáng thương của Thời Quang, tiếp nhận lời nói, “cho nên, hiện tại đối với em ấy mà nói chuyện này quan trọng hơn, không phải Thời Quang nghỉ hai tháng học, mà là vấn đề phát triển con đường sau này của Thời Quang.”

“Thời Quang mới lên 11 sao phải làm một bài thi là có thể làm việc? Quyết định này có phải hơi cẩu thả rồi không?”

“Mẹ, tuyệt đối không qua loa” Thời Quang vội vàng giải thích tình huống với mẹ, “kỳ thật mấy năm nay con học tập luôn đặc biệt kém, con cũng không cho mẹ mặt mũi gì, nhưng lần này không giống, con tìm được chuyện con am hiểu, con muốn kiên trì, con không phải nghịch ngợm, là nghiêm túc suy nghĩ qua, gần đây con học cờ vây luôn cảm thấy vô cùng phong phú, con muốn cả đời sau liền chơi cờ vây. Mẹ, mẹ đồng ý đi.”

“Chuyện lớn như vậy con cũng không nói trước với mẹ, con bảo mẹ đáp ứng như thế nào đây, con muốn chơi cờ là có thể không đi học nữa sao?” Mẹ Thời hơi tức giận với quyết định đột ngột này của Thời Quang.

“Chị à cách báo danh còn có một đoạn thời gian, chị không cần vội vàng đưa ra quyết định, Thời Quang hôm nay dẫn chị tới đây chỉ là muốn hỏi chị và giải thích tình huống cụ thể, cung cấp căn cứ cho quyết định của chị, cho nên chị có cái gì không rõ đều có thể nói ra.” Bạch Xuyên đúng lúc đi ra hòa giải.

“Tôi vừa mới hiểu chính là, Thời Quang phải nghỉ học tham gia cuộc thi định kỳ này, nếu thông qua có thể trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp mà thầy nói trực tiếp tham gia công tác, cho nên không cần đi học nữa phải không?" Mẹ Thời Quang chải chuốt logic của sự việc xong, sau đó đặt ra nghi vấn, “nói như vậy, tôi muốn biết kỳ thi này sẽ không có yêu cầu gì, mà thi đậu kỳ thủ chuyên nghiệp như vậy dựa vào cuộc sống gì đây? ”

"Kỳ thi này tên đầy đủ là giải cờ vây toàn quốc, trẻ em trước 18 tuổi đều có thể tham gia, mỗi năm tổ chức một lần chỉ có 24 người có thể thông qua, trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp. Cho nên kỳ thi này phi thường tàn khốc, quanh năm đều có vô số đứa nhỏ được gọi là thiếu niên Xung Đoạn từ bỏ việc học tiến vào đạo trường học cả ngày, chỉ vì tranh đấu ít danh ngạch tiêu chuẩn mỗi năm”

“Cho nên Thời Quang là muốn cùng những thiếu niên xung đoạn này cạnh tranh? Nguy hiểm này cũng quá lớn rồi đi?” Nghe đến đây mẹ Thời càng thêm lo lắng.

“Trên thực tế, khả năng thành công của Thời Quang trong năm nay là rất lớn.…”

“Sư huynh!” Bạch Xuyên còn chưa nói hết đã bị Phương Tự nhìn cũng không thèm nhìn liền đi vào cửa cắt ngang.

Phương Tự gần đây gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, quen cửa quen nẻo liền chạy đến phòng làm việc của sư huynh, kết quả vào cửa mới nhìn thấy Thời Quang cùng mẹ cậu, sửng sốt một chút, “anh có khách?”

“Tự ca, em đột nhiên nhớ tới em có việc muốn tìm anh!” Thời Quang không nghĩ đến Phương Tự vào lúc này lại xuất hiện, lập tức xông lên như đạn pháo nhỏ vọt vào trong ngực Phương Tự, thừa dịp Phương Tự còn chưa kịp nói chuyện, đẩy người đi ra ngoài.

“Thời Quang, con làm gì vậy?” Khi mẹ Thời nhìn thấy tình huống trước mắt có chút kinh ngạc.

“Mẹ, Bạch lão sư, hai người nói chuyện trước, con có một ván cờ không hiểu muốn nhờ Tự ca giúp con xem, xem xong lập tức trở về.” Thời Quang nào dám để Phương Tự cùng mẹ tiếp lời, tùy tiện tìm cớ liền sốt ruột đẩy Phương Tự đi.

Phương Tự không hiểu sao bị đẩy ra khỏi phòng làm việc của sư huynh, vô cùng mờ mịt, “Không phải, tình huống này của em là sao?”

“Suỵt, nhỏ giọng một chút, mẹ em còn chưa đồng ý cho em thi nghề nghiệp đâu, em mời Bạch lão sư nói với bà ấy, nếu biết em báo danh, khẳng định sẽ tức giận, anh ngàn vạn lần đừng nói lỡ miệng.”

Thời Quang kéo Phương Tự ra bên ngoài cẩn thận dặn dò.

“À~” Phương Tự kéo dài giọng nói tỏ vẻ hiểu rõ, nhưng vẫn quan tâm chuyện báo danh hơn “vậy hôm qua bảo em mang tư liệu theo em có mang theo không? Em còn phải điền vào mẫu đăng ký và viết giấy ủy quyền để anh mang đi nữa.”

“Bây giờ em điền liền, đừng để mẹ em nhìn thấy”

Thời Quang quay đầu lại nhìn hai người trong phòng đang nói chuyện còn cần một chút thời gian nữa, nhanh chóng lôi kéo Phương Tự đi tới trước cửa sổ hành lang, cẩn thận tính toán tốc chiến tốc thắng.

Phương Tự lúc này mới xác định Thời Quang thật sự muốn đi thi mới xem như yên lòng, lấy tờ báo danh ra đưa cho Thời Quang, khoác vai cậu cười tủm tỉm trêu chọc, “sợ mẹ như vậy nha, lần trước bị bệnh cũng là sợ bị mắng nên không dám về nhà?”

“Đương nhiên không phải, em đây chính là độc lập tự chủ! Tự ca, anh đừng làm phiền em điền vào biểu mẫu nữa.” Thời Quang sợ lúc này mẹ đi ra bị bắt túi, nhanh chóng điền vào biểu mẫu, Phương Tự cũng không muốn cậu báo danh ra sai lầm gì, xoay người nhìn Bạch Xuyên đang kiên nhẫn nói chuyện với mẹ Thời Quang, bất giác lộ ra nụ cười, “anh đi giúp em kéo dài thời gian một hồi, em điền xong thì trở về a.” Nói xong liền vào phòng.

“Chử Doanh giúp em xem chút tình huống một chút, vừa rồi Tự ca đột nhiên đi ra anh cũng không nhắc nhở em, dọa chết em…” Thời Quang oán giận bạch y hồn phách vẫn luôn không nói lời nào.

[Anh cũng chưa từng nghe qua chuyện thi đấu định đoạn và kỳ thủ chuyên nghiệp, đang chăm chú nghe Bạch Xuyên lão sư giảng, ai biết Phương Tự đột nhiên xuất hiện. Được rồi, em viết trước đi anh đi trông chừng giúp em. Nói xong cũng không để ý tới Thời Quang, giẫm lên từng bước nhỏ trở về tiếp tục nghe Bạch Xuyên giảng giải.

“Không phải, tình huống này là gì nha?” Thời Quang phát hiện trong lúc bất chợt chỉ còn lại một mình mình, chỉ có thể càng sốt ruột điền vào mẫu đơn.

Ban nãy Bạch Xuyên nhìn thấy hai người cứ như vậy không quan tâm đi ra cửa liền cảm thấy trán mình quả thực gân xanh muốn nứt ra, anh hít sâu một hơi, tuy rằng không biết Thời Quang đang che dấu cái gì, nhưng vẫn cần phải thay đứa nhỏ này dời đi lực chú ý của mẹ cậu, “không sao, chúng ta tiếp tục nói chuyện, bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ trở về. Vừa rồi người kia chính là Phương Tự cửu đoạn, là kỳ thủ đứng đầu nước ta, hai người chúng ta đều cho rằng thiên phú của Thời Quang trên phương viện cờ vây phi thường kinh người.”

“Cho nên thầy cho rằng Thời Quang có thiên phú, có thể không cần đi đạo tràng gì đó cũng coi như có thể đi thi chức nghiệp?” Lần đầu tiên mẹ Thời nghe thấy đứa con trai luôn nghịch ngợm nhà mình được người khác khen ngợi, có chút không thể tin được.

“Vấn đề quyết định Thời Quang có thể thi đậu vào nghề nghiệp không phải là thiên phú của em ấy, mà là thực lực của nó. Thẳng thắn mà nói, tôi là một chuyên gia ngũ đoạn, tuy rằng đã nhiều năm không thi đấu chuyên nghiệp, nhưng về cơ bản vẫn có thể duy trì trình độ chuyên môn, cho nên chị cũng không cần quá lo lắng về vấn đề thi đấu đâu bởi vì bây giờ tôi đã không còn là đối thủ của Thời Quang nữa rồi.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng thanh âm của Bạch Xuyên cũng nghe không ra mất mát gì, anh theo bản năng nhìn hai người đứng bên cửa sổ đang kề vai sát cánh đứng cùng một chỗ không biết đang làm cái gì, bày ra bộ dáng dịu dàng mà bản thân anh cũng không hề hay biết, thậm chí cũng không biết chính mình là đang nói về ai. “Cờ vây là môn thể thao do thiên phú quyết định giới hạn trên, đối với người có thiên phú như vậy mà nói, trời sinh bọn họ có thể dễ dàng đi hơn người khác một chút. Nhưng cũng bởi vì điều này, cho nên tôi càng lo lắng nhiều hơn về việc liệu họ có thể tiếp tục nhất quán hay không, con đường này có quá nhiều thất bại và cám dỗ, càng dễ dàng đạt được thành tựu thì càng dễ dàng từ bỏ hoặc đi lạc lối.”

“Xin lỗi, bây giờ tôi nói chuyện này có chút không thích hợp” Bạch Xuyên đột nhiên ý thức được mình nói cũng không phải đang nói về Thời Quang, vội vàng xin lỗi, kéo đề tài trở lại quỹ đạo, “tôi không muốn Thời Quang lãng phí thiên phú của em ấy, cho nên mới hy vọng em ấy có thể trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, nếu như chị nguyện ý để Thời Quang đi trên con đường kỳ thủ chuyên nghiệp, 2 tháng kỳ thật cũng không tính là gì, nếu như Thời Quang có thể thông qua thi cử, mấy tháng đi hết con đường của người khác, cũng đủ để chứng minh thiên phú và thực lực của em ấy.”

“Tôi hiểu ý của thầy, kỳ thật Thời Quang đứa nhỏ này luôn luôn tuỳ hứng, tôi cũng lo lắng nó có phải là hứng thú nhất thời hay không, tôi sẽ hảo hảo cùng nó nói chuyện. Nhưng là một người mẹ, tôi vẫn muốn biết một người chơi cờ vây chuyên nghiệp là một nghề nghiệp như thế nào, nội dung công việc là gì, giống như thầy dạy và giáo dục con người ta sao?”

“Bạch Xuyên lão sư đây là chí hướng cá nhân, rất ít người có thể chịu đựng được sự cô đơn như thầy ấy, phấn đấu cả đời vì lý tưởng giáo dục.” Phương Tự vừa lúc đi vào hỗ trợ giải thích, “bình thường sau khi trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp sẽ ký hợp đồng câu lạc bộ chuyên nghiệp, tương đương với có công việc chính thức có thể mỗi tháng nhận lương. Sau đó tham gia trận đấu danh hiệu và các giải cúp, tiến vào giải đấu này đều có phí đối đầu, lấy được thứ hạng sẽ có tiền thưởng, hiện nay tiền thưởng cao nhất trong thi đấu trong nước là danh hiệu kỳ thánh chiến 30.. ”

Bạch Xuyên lười để ý tới phương Tự loại khen ngợi không biết thật giả này, tiếp tục bổ sung, “đúng là như vậy, cho nên nhất là thu nhập trở thành kỳ thủ cao cấp phi thường khả quan.”

Lúc mẹ Thời nhìn thấy bộ dạng tinh anh xã hội của Phương Tự ngược lại có chút tin tưởng, nhưng vẫn có chút lo lắng, “tôi ngược lại không cầu nó có thể giành được quán quân gì, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân là được.”

“Lấy trình độ của Thời Quang hiện tại mà xem, chỉ cần đặt ra đoạn ký hợp đồng câu lạc bộ khẳng định không thành vấn đề, qua vài năm rất có thể sẽ là người tranh đoạt chức vô địch.” Phương Tự cười tủm tỉm vì Thời Quang mà nói những lời tốt đẹp.

“Đúng vậy, mẹ, mẹ có thể có chút tin tưởng vào con được không?” Thời Quang rốt cục điền xong biểu mẫu đi vào, lặng lẽ đưa đồ đến trong tay Phương Tự, còn lấy ra một cái túi văn kiện từ trong túi, hướng đối phương chớp chớp mắt “Tự ca, kỳ phổ em nói lúc trước, phiền anh giúp em xem một chút.”

“À, được rồi, anh rảnh sẽ đưa cho em đáp án.” Phương Tự tâm lĩnh hội.

“Bạch lão sư, Phương lão sư, cám ơn ngài đã trả lời. Tôi trở về sẽ cùng Thời Quang thương lượng lại, không tiếp tục quấy rầy ngài nữa. “Mẹ Thời tuy rằng vẫn có chút nghi ngờ, nhưng cũng biết Phương Tự tới đây hẳn là có việc muốn thương lượng, không muốn làm chậm trễ thời gian của Bạch Xuyên, đứng dậy cáo từ.

“Không sao, chị có nghi vấn gì còn có thể tìm tôi, tôi tiễn chị.” Bạch Xuyên cũng đứng lên, lễ phép tiễn biệt.

“Đừng đừng, đã rất phiền toái thầy rồi, em dẫn mẹ em ra ngoài là được.” Thời Quang nhanh chóng ngăn cản.

“Vậy được, Thời Quang em cùng mẹ nói chuyện một chút đi, thầy không tiễn hai người nữa." Bạch Xuyên cũng không kiên trì..

TBC.

***************

Hôm nay cũng là một ngày không đáng tin cậy của Thời Quang ~