Chương 24

“Bạch Xuyên lão sư, thầy đang bận sao?” Thời Quang lại đi tới văn phòng Bạch Xuyên, do dự cẩn thận nghiêng đầu đi vào.

“Thời Quang, em rốt cục cũng tới rồi?” Bạch Xuyên quay đầu nhìn thấy cậu thở dài, nhịn không được quan tâm, “sau kỳ nghỉ hè làm thêm em liền không tới, chuyện định đoạn em nghĩ thế nào rồi? thời gian đăng ký không còn bao nhiêu ngày nữa, nếu cần phải đến đạo trường và câu lạc bộ thăm viếng thầy phải nhanh chóng liên hệ với bạn bè mới được.”

“Hôm nay em tới đây chính là muốn nói với thầy một tiếng, em sẽ tham gia cuộc thi định đoạn năm nay.” Thời Quang nhìn thấy qua hơn hai tháng Bạch Xuyên vẫn còn nhớ đến chuyện của cậu, trong lòng có chút chua xót, đi đến bên cạnh bàn làm việc Bạch Xuyên nhìn anh sửa bài tập của học sinh.

“Em cuối cùng cũng hiểu rõ rồi à? Em nghĩ sao?” Bạch Xuyên giống như là không chút để ý đáp lại cậu một câu, nhưng cây bút trong tay vẫn bại lộ sự quan tâm của anh.

[Được Tiểu Lượng khuyên bảo a~] Chử Doanh cũng ở trên đường bình phục tâm tình, lúc này còn có thể cười tủm tỉm vạch trần cậu.

“Thì là ... Em tự mình nghĩ rõ ràng thôi” Thời Quang bị nói liền nghĩ đến chuyện không lâu trước đó mình vốn còn hùng hổ lôi kéo Du Lượng, muốn khuyên người trở về định đoạn, kết quả ngược lại là mình bị ấn lên tường, hơn nữa do dự nhiều lần vẫn là mình thay đổi chủ ý, liền cảm thấy đỏ mặt. Ấp úng muốn đem đoạn này ứng phó qua, vội vàng hỏi chuyện mình muốn hỏi, “không phải em vừa mới hạ quyết tâm liền báo tin cho thầy biết sao? Sau đó em cũng muốn hỏi thầy quá trình đăng ký cá nhân, em có chút không hiểu lắm.”

“À, tình huống mấy năm nay thầy cũng thật không rõ ràng lắm, như vậy đi thầy tìm người hỏi giúp em một chút, chờ thầy rõ ràng sẽ cho em biết sau.” Bạch Xuyên nhìn thấy cậu quyết định đi định đoạn như vậy cũng yên lòng, đối với loại vấn đề này trực tiếp đáp ứng.

“Cái đó, Bạch lão sư em còn có chuyện muốn nhờ thầy giúp đỡ~” Thời Quang lại thăm dò muốn nhắc tới chuyện thuyết phục mẹ mình.

“Thầy còn phải đi dạy, có chuyện gì để nói sau đi, có thể làm liền giúp em làm.” Bạch Xuyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện sắp đến giờ lên lớp, đã đứng lên muốn đi vào phòng học, thuận miệng đáp lại Thời Quang một câu.

“Là như vầy, mẹ em vẫn luôn không ủng hộ em học cờ vây, cho nên việc này em còn chưa dám nói với bà ấy, em sợ bà ấy không đồng ý,cho nên muốn phiền thầy một ngày nào đó rảnh rỗi cùng mẹ em nói chuyện, kể cho bà ấy nghe một chút tình huống.”

“Loại chuyện này em cũng không thuyết phục được thầy chỉ là một người ngoài nói như thế nào? hơn nữa, thầy nhớ năm đó khi thầy đến nhà em, chị ấy rất ủng hộ mà?”Bạch Xuyên quả thật cũng không nghĩ tới cậu lại đưa ra loại thỉnh cầu này, dừng lại quay đầu nhìn Thời Quang.

“Cái kia, lúc trước khác bây giờ khác, hai ngày trước bà còn tịch thu bàn cờ của em. Bạch Xuyên lão sư, phiền thầy kể cho bà nghe về tình huống của kỳ thủ chuyên nghiệp, em nói sợ bà ấy không tin, ít nhất có người ngoài mẹ cũng sẽ không đánh em?” Thời Quang bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, nhưng lại thật sự sợ không thuyết phục được mẹ, nói cái gì cũng muốn kéo viện trợ Bạch Xuyên này theo, “thầy phải giúp em đó, mẹ em nếu không đồng ý, ngay cả cờ vây em cũng không thể hạ, thầy nhẫn tâm nhìn một thiên tài cờ vây như em cứ như vậy chưa xuất sơn đã chết yểu sao!”

“Được rồi được rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, khi nào mẹ em rảnh thì dẫn bà đến đây, thầy sẽ cùng mẹ em tâm sự. Em xem, Mẹ em thông tình đạt lí như vậy bị em nói thành ra như thế nào rồi?! Bạch Xuyên xác thực không am hiểu đối với loại làm nũng như thế này lại còn sốt ruột đến giờ dạy học, nhanh chóng đáp ứng. “không có việc gì khác thì thầy đi dạy trước đây, em cũng nhanh chóng trở về đi, việc báo danh chờ tin Của thầy"

“Đừng mà, em tới cũng tới rồi, em đi cùng thầy, giúp thầy quản tốt những tên nhóc đó, từ từ đợi em với!” Thời Quang đuổi tới, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó “đúng rồi, Bạch Xuyên lão sư em có thể mượn điện thoại của thầy điện cho Tự ca không? lúc trước anh ấy vẫn luôn chiếu cố em nên muốn điện thoại báo tin cho anh ấy một tiếng về việc dự thi phân hạng.”

[Là em muốn nói cho Du Lượng biết thì đúng hơn]. Chử Doanh một bên lắc lắc cây quạt vạch trần Thời Quang.

“Vậy cũng đúng.” Bạch Xuyên cũng không suy nghĩ nhiều, tìm được số điện thoại của Phương Tự liền đưa điện thoại qua, “em gọi điện thoại đi, thầy đi trước đây, nếu muốn hỗ trợ thì đến lớp học tìm thầy.”

“Vâng, cám ơn Bạch lão sư.” Thời Quang tiếp nhận điện thoại di động còn phất phất tay với bóng lưng Bạch Xuyên, mới trả lời Chử Doanh.

[Hôm nay em vừa cãi nhau với Du Lượng, anh cũng nghe thấy cậu ấy nói gì ròi đó, bây giờ mà gọi điện thoại cho cậu ấy, giống như là em sợ cậu ấy vậy, chỉ có thể làm phiền Tự ca dẫn lời vậy!] Thời Quang một bộ dáng hợp tình hợp lý.

[Anh thấy em chính là không sợ mệt đến tìm Bạch Xuyên lão sư sau đó lại là Phương Tự, không phải em chột dạ đó chứ?] Chử Doanh một chút cũng không lưu lại đường sống cho Thời Quang.

[Đừng nói chuyện, em phải nhanh chóng gọi điện thoại, sau đó giúp Bạch Xuyên lão đến lớp.]

Thời Quang không muốn để ý tới Chử Doanh, trực tiếp gọi điện thoại.

“Alo, sư huynh.” Phương Tự nhìn thấy số điện thoại của Bạch Xuyên có thể nói là xuân phong đắc ý, từ sau khi Bạch Xuyên đáp ứng anh đến trang web kiêm chức, việc tổ chức trang web có thể nói là thuận buồm xuôi gió, bây giờ chính là lúc anh nhịn không được muốn khoe khoang một phen, “em nói với anh nghe về trang web của chúng ta a…”

“Tự ca, thật ngại quá, em là Thời Quang.”

“A? Hôm nay không phải hôm nay em và Tiểu Lượng so đấu ở giải học sinh trung học nào đó sao, kết quả thế nào? Sao lại chạy đến chỗ Bạch Xuyên rồi, em tìm anh có chuyện gì?” Phương Tự nghe được thanh âm Thời Quang trong đầu đầy dấu chấm hỏi, cau chặt mày cảm thấy gặp phải đứa nhỏ này sợ là lại có chuyện tốt.

“Ách, là như vầy, em muốn phiền anh nói với Du Lượng một tiếng, năm nay em sẽ tham gia thi đấu định đoạn, ở trên sân đấu chờ cậu ấy.” Thời Quang phát hiện không thể vòng qua vấn đề của Du Lượng, lại không muốn nói chuyện trên sân đấu, liền dứt khoát phá rách bình trực tiếp nói rõ với Phương Tự, tính toán tốc chiến tốc thắng nói xong liền cúp máy.

“Em chờ đã! Em không phải có điện thoại của tiểu Lượng sao, hơn nữa hôm nay em thi đấu sao không nói với em ấy luôn, nhất định phải vòng một vòng lớn như vậy, lại để cho anh mang lời truyền lại?” Phương Tự nhịn không được chửi bới, nhưng khi nghe được tin tức tốt này cũng không thèm để ý đến nữa, lại lo lắng các loại hành vi không đáng tin cậy của Thời Quang, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, “sao em lại như vậy, hiện tại không có điện thoại di động sao? Có gì thì tự mình ghi nhớ số điện thoại của anh, đừng dùng điện thoại của Bạch Xuyên nữa. Gửi số điện thoại của em tới đây cho anh, lát nữa anh sẽ đem tài liệu gì cần thiết để báo danh trận đấu cho em, em chuẩn bị sẵn trước để ở chỗ Bạch Xuyên, anh rảnh sẽ đến lấy, vừa lúc anh cũng muốn giúp Du Lượng báo danh, đến lúc đó cùng nhau làm.”

“Hả? Như vậy thì làm phiền anh quá, anh chỉ cần nói cho em biết em tự mình đi làm là được.” Thời Quang không ngờ kết quả lại như vậy, theo bản năng từ chối.

“Không phiền toái, em không đi báo danh mới phiền toái. Cứ như vậy đi, dù sao cũng không cần quá nhiều tài liệu gì, cũng chỉ có chứng minh thư gì đó thôi, hôm nay em chuẩn bị tốt luôn đi, ngày mai anh đến lấy!” Phương Tự vẫn lo lắng đêm dài lắm mộng, tính toán nhanh chóng đem sự tình quyết định đi tìm sư đệ báo tin vui.

[Tiểu Quang, chứng minh thư của em có phải lần trước mượn xe đạp quên chưa lấy về rồi không?] Chử Doanh đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

“Trời ạ, chứng minh thư của em còn đang ở Ô lộ sơn!”

Thời Quang cũng mới phản ứng lại.

“Em bớt làm bộ dáng này đi, anh đã nói với em rồi, em còn chưa đủ tuổi, không có chứng minh thư sổ hộ khẩu cũng được, tóm lại ngày mai em chuẩn bị đầy đủ đồ đạc đi, Bạch Xuyên có ở đây đó? Anh muốn nói chuyện với anh ấy.” Phương Tự nghe Thời Quang nói suy nghĩ có chút nhiều, hoài nghi đứa nhỏ này có phải là cố ý hay không, vạn nhất thật sự như vậy đến lúc đó mình sợ sẽ trở thành người không đáng tin cậy hay sao.

“Bạch Xuyên lão sư đang đi dạy, anh yên tâm trưa mai em nhất định sẽ đưa đồ để ở Cung Thiếu Niên.” Thời Quang thấy sự đã đến nước này cũng không giãy giụa nữa mà đồng ý.

“Được rồi, nếu cho anh leo cây, em liền chờ đó cho anh.” Phương Tự cũng không muốn quấy rầy Bạch Xuyên đi dạy, vì thế liền uy hϊếp một câu.

“Anh yên tâm, nhất định không thành vấn đề.” Thời Quang đảm bảo thêm một lần nữa.

“Vậy được rồi, anh đi hỏi quy trình báo danh trước, em nhớ liên hệ với anh, cúp máy đây.” Phương Tự vui vẻ cúp điện thoại, đứng lên duỗi người, cười lộ ra răng thỏ, đắc ý cảm thán, “thật sự là chuyện tốt từng chuyện từng chuyện một tìm đến a, còn chưa đợi mình động thủ, liền tất cả vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng ~ ”