Chương 26

“Chào sư mẫu, em đến xem Tiểu Lượng.”

Phương Tự cầm tư liệu báo danh của cuộc thi định đoạn vui vẻ đi vào nhà họ Du, chào hỏi mẹ Du.

“Phương Tự à, em đến thật đúng lúc, mau đi xem Du Lượng đứa nhỏ này từ hôm qua trở về nó liền tự nhốt mình trong phòng chơi cờ cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Hỏi nó khi nào đi báo danh thi đấu cuộc thi định đoạn nó cũng không nói lời nào, thật sự là gấp chết người.”

Lo lắng của mẹ Du quả thực muốn tràn ra, nhìn thấy Phương Tự có quan hệ rất tốt với Du Lượng liền dẫn anh đi thư đến phòng, nhịn không được đem hy vọng đặt ở trên người anh.

“Không sao đâu, cô xem biểu mẫu báo danh của Du Lượng em cũng mang đến, nhất định không thành vấn đề.” Phương Tự vô cùng tự tin giơ túi giấy tờ trong tay lên.

“Vậy em mau đi đi, cô đi cắt chút hoa quả cho hai đứa, lát nữa em ở lại cùng ăn cơm luôn đi.”

Lúc này mẹ Du mới có chút yên lòng, theo thói quen muốn chăm sóc cho hai đứa nhỏ mà bà tận mắt nhìn chúng lớn lên này.

"Cô không cần phiền phức như vậy đâu, em và Du Lượng nói xong liền đi, sắp tới đến Hàn Quốc thi đấu em cũng nên chuẩn bị một chút, thầy có phải đã xuất phát rồi không?”

Phương Tự lập tức ngăn cản sư mẫu, quan tâm tình huống của lão sư.

“Ông ấy có một buổi giao lưu ở Hàn Quốc cho nên đã đi trước thời hạn. Đúng rồi em đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu chưa? Lúc này còn phải bận tâm thay Tiểu Lượng.”

“Không, không việc nên làm mà thôi, Cô đừng lo lắng cái này, em chuẩn bị rất tốt.”

Phương Tự chỉ sợ trưởng bối hỏi anh tình huống chuẩn bị thi đấu, vội vàng nói cho qua sau đó nhẹ nhàng gõ gõ cửa thư phòng, muốn đi vào.

“Vậy em đi trước, Cô ngồi chờ tin tức tốt của em là được.”

“Ừm, vậy cũng được.” Mẹ Du thấy vậy cũng không nói nhiều hướng Phương Tự gật gật đầu sau đó trở lại phòng bếp tiếp tục chuẩn bị cơm tối.

“Tiểu Lượng, em đang luyện kỳ sao?”

Phương Tự đi tới thư phòng, cũng không câu nệ như khi có lão sư, tùy tùy tiện tiện đi đến bên cạnh Du Lượng, liền dựa vào bàn, còn vỗ vỗ bả vai Du Lượng.

"Nếu sư huynh đến khuyên em đi tham gia thi đấu định đoạn, vậy thì không cần đâu, em đã quyết định đi đạo trường học tập một năm chờ ba trở về em sẽ nói chuyện với ba sau.”

Du Lượng cũng không ngẩng đầu lên, nhìn sư huynh của mình một cái nói.

“Ài, đã quyết định rồi à thật đáng tiếc, lúc trước Thời Quang còn nhờ anh chuyển lời đến em, nói muốn ở trận đấu định đoạn chờ em. Vậy mà em lại muốn đi đạo trường một năm như vậy chẳng phải sẽ không gặp được sao? Ai, thật sự là...”

“Thời Quang muốn tham gia định đoạn thi đấu?”

Du Lượng vừa nghe cũng không để ý đến sự phô trương của mình, xoay người muốn xác nhận với Phương Tự, kết quả nhìn bộ dạng xem náo nhiệt của Phương Tự, lại đột nhiên tỉnh táo quay lại.

"Chuyện này không có khả năng, hôm qua cậu ta còn nói muốn đi đạo trường. Sư huynh, nếu như anh muốn dùng phương thức này lừa em đi báo danh, vậy sẽ không gạt được em đâu.”

“Thiết, sư huynh em là ai chứ, khi nào lại đi lừa gạt em, nhìn xem đây là cái gì?” Phương Tự cũng không giải thích, trực tiếp đem tư liệu báo danh của Thời Quang đặt lên bàn cờ chờ xem phản ứng của Du Lượng.

“Đây là...” Du Lượng mở túi tài liệu ra liền nhìn thấy tờ đơn đăng ký dán ảnh giấy tờ Thời Quang, Phương Tự dương dương khoe khoang.

“Đây là sư huynh em chạy tới nhìn chằm chằm Thời Quang tự mình điền xong tờ đơn này.

Du Lượng lật lại toàn bộ tư liệu báo danh phía sau có chút sững sờ.

“Những thứ này sao lại ở chỗ sư huynh? Là sư huynh khuyên Thời Quang thay đổi chủ ý?”

“Cũng không phải, hôm qua em ấy gọi điện cho anh để nhờ anh nói với em một tiếng, anh vừa nghe cũng không hi vọng là thật, liền thuận miệng kêu cậu ấy chuẩn bị tự liệu, anh dự định muốn giúp cậu ta báo danh luôn” Phương Tự tiếp tục đắc ý hướng Du Lượng tranh công.

“Nói như vậy cậu ấy xác thực tham gia thi đấu” Du Lượng thở phào nhẹ nhõm.

“Đương nhiên rồi, anh hôm nay đến Cung Thiếu Niên, cậu ta còn dẫn mẹ mình đến nhờ Bạch Xuyên giải thích về chức nghiệp kỳ thủ, cho nên em cứ an tâm đi cậu ấy hẳn là đã xác định tiếp tục đi theo kỳ thủ mà.”

Phương Tự dự định tiếp tục cho sư đệ mình ăn thêm định tâm hoàn nên đem bảng đăng ký đưa cho cậu.

“Vì vậy, anh cũng mang theo một bảng đăng kí đến rồi, em mau mau điền đi anh mang đi luôn một thể, đừng để cho lão sư cùng sư mẫu thêm lo lắng nữa.”

“Được, phiền anh nói với cậu ấy em sẽ chăm chỉ luyện tập, hi vọng cậu ấy không lười biếng.”

Du Lượng đem tư liệu thả lại bên trong Túi, tiếp nhận bảng đăng kí của Phương Tự.

“Ai~ anh nói hai người các em đủ chưa, anh làm gì có thời gian mà cùng hai đứa em chơi trò truyền tin tức chứ.” Phương Tự phản phất liền biết sẽ như vậy, đưa tay từ trong túi âu phục lấy một tờ giấy gấp gọn mở ra đưa cho Du Lượng.

“Cho em, đây là số điện thoại của Thời Quang, muốn nói cái gì hai đứa tự mình nói đi.”

“Em..” Du Lượng nhận lấy giấy ghi chép có chút do dự.

“Anh mặc kệ chuyện của hai đứa, sư huynh chỉ có thể giúp em được đến đây thôi.”

Phương Tự làm bộ cảm thán, “nói xem, anh tiêu tốn tâm tư cả nửa ngày vì ai đây~”

Du Lượng nhìn tờ giấy trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.

“Cảm ơn huynh giúp em chuyện báo danh , trận thi đấu cúp LP của anh chuẩn bị tới đâu rồi còn trang web cờ vây đã lên sóng chưa.”

“Ừm, anh lần này đánh với Tào Minh Huân đúng là áp lực có chút lớn, đúng hạn ngày mai sẽ bay đến Hàn Quốc, cuối tuần sau về giải quyết trang web cờ sau, vừa nhắc đến là cảm thấy có chút bận rộn rồi. Tư liệu của Thời Quang đều ở đây, em lúc ghi danh thuận tiện đem theo của cậu ấy luôn đi.”

Phương Tự cảm thấy thời gian có chút khẩn trương, dự định trở lại chuẩn bị thi đấu.

“Vậy anh đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Vội vội vàng vàng rời đi Phương Tự cũng không chú ý tới sư đệ mình phía sau đang lộ ra một nụ cười.

“Alô! Là Thời Quang phải không”

“Đúng vậy, cậu là..Du Lương?”

“Phải, sư huynh có cùng tôi nói qua chuyện cậu định tham gia phân hạng tái năm nay”

“Cái này, là bởi vì nguyên nhân của tôi, không liên quan gì tới cậu.”

“Đúng rồi, tôi chính là muốn nói với cậu, báo danh phân hạng tái của cậu đã thành công, nhưng mà sư huynh của tôi đi ngoại quốc thi đấu rồi không thể đi tìm cậu được, nên trước đem giấy thi của cậu đặt ở chỗ tôi, tôi ở Hắc Bạch đạo quán, cậu có rảnh thì ghé qua lấy.”

“Vậy cậu thay tôi cảm ơn Tự ca, nhưng mà bây giờ tôi đang ở trên đường đi đến Ô Lộ Sơn, hôm nay không đến được.”

“Cậu lại đến đó làm gì?”

“Tôi lần trước đem chứng minh thư để lại ở Ô Lộ Sơn nên bây giờ đến lấy, hiện tại tín hiệu không tốt lắm, chúng ta đừng tán gẫu nữa, chờ tôi rảnh rỗi sẽ đến tìm cậu chơi cờ, bye bye~”

....

“Cậu là đồ ngốc sao?”

TBC.

***************

Du Lượng cho dù thành công đuổi sư huynh đi, nhưng vẫn lần nữa hẹn kỳ thất bại, vì thế hôm nay lại là một ngày không thể cùng Thời Quang chơi cờ.

Phương Công Cụ Nhân Hồng Nương Tự: Cũng may tôi chạy nhanh, bằng không Tiểu Lượng sợ là ngay cả giấm của tôi cũng ăn...