Chương 23

“Thời Quang, cậu đang ở đâu? Thời Quang,” hành lang bên ngoài nhà vệ sinh truyền đến tiếng gọi của Ngô Địch.

[Tiểu Quang em có nghe thấy không, Ngô Địch đang tìm em, vừa rồi nói học sinh trung học kia cũng nói mười ba trung học đoạt quán quân, chúng ta nên vui vẻ mới đúng]. Chử Doanh nhìn Thời Quang khó chịu như vậy, mình không biết vì sao cũng khổ sở theo, nói là an ủi Thời Quang, kết quả trong giọng nói lại mang theo tiếng nức nở.

“Chử Doanh không có việc gì, em lập tức liền tốt, đoạt quán quân là chuyện nên vui vẻ, em không thể đi gặp bọn Ngô Địch như vậy, anh cho em chút thời gian.” Thời Quang cố gắng điều chỉnh hô hấp, xoa xoa mắt, bày ra nụ cười mang tính biểu tượng của mình, mới đẩy cửa ngăn ra, nhìn vào gương, xác định mình nhìn không ra vấn đề gì, chạy đến hành lang gọi Ngô Địch lại, “tới đây, mình có chút tiêu chảy, nghe nói cậu và Cốc Vũ đều thắng phải không!”

“Tất nhiên! Mặc dù là thắng hiểm, nhưng năm nay chúng ta cũnglà toàn thắng đoạt quán quân nha!” Ngô Địch quả thật vô cùng cao hứng, một bên kéo lấy Thời Quang một bên thúc giục cậu cùng nhau đi tới sân thi đấu, “chúng ta đi nhanh lên, lễ trao giải sắp bắt đầu, phải nhanh chóng đi qua. Tụi mình tìm cậu nửa ngày rồi đó, rốt cuộc cậu và Du Lượng xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hì ~ chỉ là có chút bất đồng ý kiến thôi, lĩnh thưởng quan trọng hơn, trước không nói đến cậu ấy.” Thời Quang nhanh chân vội vàng chạy đến trước bục trao giải, tránh thoát đề tài này.

“Bên này, hai người các cậu rốt cục cũng tới, tổ chức lễ trao giải đều đã sắp kết thúc, nếu không đến thì một mình mình lĩnh thưởng quả thật rất xấu hổ.” Cốc Vũ sốt ruột chào hỏi bọn họ, còn thuận tiện đùa giỡn một cái.

“Giành được chức vô địch giải cờ vây lần này là đội cờ vây mười ba trung học, mời đội chiến thắng lên sân khấu nhận giải thưởng.”

Sau khi nghe được kết quả cuối cùng, cho dù là Thời Quang hiện tại cũng vẫn rất vui vẻ, ba người đi lên bục nhận giải, nhìn chiếc cúp mà khách mời trao giải đưa lên, Thời Quang quyết định lui về phía sau một bước, đẩy Ngô Địch bên cạnh lên, “cậu là người sáng lập, mau cầm đi!” Ngô Địch nhìn Thời Quang, do dự một chút, rốt cục cũng nhận lấy cúp cười càng vui vẻ, “Cảm ơn thầy!”

Chỉ là chung quanh truyền đến tiếng vỗ tay thưa thớt có chút vắng vẻ, ba người vừa định xuống đài, liền nghe được khán giả truyền đến tiếng hô “Thời Quang, Cốc Vũ, Ngô Địch!”Ba nữ sinh mở biểu ngữ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, mấy chữ lớn “Mười ba trung học là quán quân” bày ra trước mắt mọi người, Giang Tuyết Minh vừa nói vừa vẫy tay chào bọn họ, “các cậu là giỏi nhất!”

Động tác tương tự, cảnh tượng khác nhau làm cho hốc mắt Thời Quang có chút đỏ lên, vừa lúc thầy giáo nhϊếp ảnh bên cạnh muốn chỉ huy đội chiến thắng chụp ảnh lưu niệm, Thời Quang vẫy tay chào các cô, “lại đây, cùng nhau chụp ảnh!” Thời Quang đương nhiên cũng không quên Hà Gia Gia vừa mới tới, “còn có Hà Gia Gia, mau tới đây!”

Sau khi mấy người chen chúc xô đẩy lên sân khấu, Thời Quang cố ý chọc chọc Hà Gia Gia, “hôm nay em đã báo được thù cho anh rồi nha~ Là tuyển thủ duy nhất trong lịch sử 13 Trung học thua ở trận chung kết có cảm giác thế nào?”

“Cậu đắc ý cái gì chứ ~ ” Hà Gia Gia miệng ngậm kẹo mυ"ŧ, nhìn không quen bộ dáng này của cậu, nhịn không được liền dùng quạt gõ vào đầu cậu, Thời Quang thuận thế né tránh liền lui đến bên ngoài, một bên miệng còn không tha cho người khác, “anh đối đãi với đại công thần như vậy sao?” . Sau đó lặng lẽ gọi Chử Doanh đang len lén nghiên cứu máy quay [Chử Doanh, đứng bên cạnh em nhanh lên!]

[Có anh nữa sao?] Chử Doanh không hiểu được, do dự một chút.

[Đương nhiên, anh cũng là một trong tứ kiếm khách mà!] Thời Quang nhìn nhϊếp ảnh gia bắt đầu ấn cửa trập, thẻ đúng giờ rút sang bên cạnh một bước.

Chử Doanh vừa vặn đứng ở trên khoảng trống Thời Quang cố ý chừa ra, "Rắc rắc" một tiếng cứ như vậy lưu lại khoảnh khắc kỉ niệm này.

“Nào, chúng ta chúc mừng hôm nay thuận lợi đoạt quán quân!” Trên quầy thịt nướng bên cạnh sân vận động, Giang Tuyết Minh giơ ly soda trong tay ra, đứng lên.

“Đến đây ~ uống chén cạn!” Mọi người cũng đứng lên, cao hứng chạm vào chén.

“Rốt cuộc cậu và Du Lượng kia xảy ra chuyện gì vậy? nào là đạo trường nào là sự nghiệp?” Sau khi ngồi xuống, Cốc Vũ vẫn nhịn không được hỏi.

“Du Lượng? Sao còn có chuyện của Du Lượng vậy?” Hà Gia Gia nghe được tên Du Lượng có chút mẫn cảm.

“Anh đến trễ nên không biết, hôm nay Du Lượng là chủ tướng trường trung học Thực Nghiệm, sau khi cậu ấy thua Thời Quang hai người cãi nhau." Ngô Địch giải thích ngắn gọn một chút.

“Được rồi, quả nhiên là khắc tinh của Du Lượng danh bất hư truyền a~” Hà Gia Gia cười tủm tỉm trêu chọc, còn thuận tay vỗ vỗ bả vai Thời Quang.

“Đừng nói nữa, em đau đầu.” Thời Quang đột nhiên cảm thấy mình đầu tiên là dựa vào Chử Doanh sau đó là bởi vì sống lại cho nên vẫn luôn có chút chịu thẹn.

“Cho nên nói cho cùng là xảy ra chuyện gì?” Hà Gia Gia cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, tiếp tục truy vấn.

“Em dự định sang năm đi đạo trường học cờ, nhưng Du Lượng lại cảm thấy em nên trực tiếp đi định đoạn.” Thời Quang đưa ra một bản tóm tắt đơn giản.

“Sao cậu ta lại quản rộng như vậy, Thời Quang đừng để ý tới cậu ấy, cậu muốn làm gì thì làm cái đó~” Giang Tuyết Minh đương nhiên đứng về phía Thời Quang.

“Nhưng mà, nếu như thực lực còn ở trên Du Lượng, vậy cậu không phải là nên trực tiếp đi định đoạn sao?” Chỉ có Ngô Địch nghiêm túc phân tích tình huống.

“Cho nên, các cậu cũng cảm thấy mình nên đi định đoạn phải không?” Thời Quang nhìn những người bạn gần gũi nhất của mình.

“Cậu có thực sự muốn nghe sự thật sao? Thời Quang, mình nghĩ rằng cậu như vậy thật sự rất khó chịu” Cốc Vũ nghiêng đầu nhìn Thời Quang, đặt cái ly trong tay lên bàn, cảm xúc chua xót trong lòng lại lên men, cậu thậm chí còn lại lặp lại một lần nữa, “lấy hai lựa chọn mà mình chưa bao giờ có thể tiếp cận được ở đó chọn ba chọn bốn, mình thật sự cảm thấy cậu thật sự rất phiền.” Cốc Vũ càng nói càng cảm thấy không cam lòng, có chút không chọn lời, “mình bắt đầu chơi cờ từ năm tuổi, thời gian chơi cờ còn dài hơn Ngô Địch, chơi cờ mười một năm, đến bây giờ mình cũng giống như một người thiểu năng trí tuệ đang học thuộc lòng kỳ phổ. Cùng cậu không giống nhau, cậu chỉ mới chơi được một năm, khi cậu nói cờ cho mình và Ngô Địch nghe, mình mới biết thế giới cờ vây trong mắt thiên tài không giống trong mắt của nhưng kẻ tầm thường như tụi mình, trong mắt các cậu quân cờ sẽ phát sáng. Những chiêu trò thiên mã hành không kia mình vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra được, những vấn đề đó đối với các cậu mà nói chính là một màn bọc cửa sổ chọc một cái liền rách nhưng mà đối với chúng ta lại là lạch trời a. mình nói cho cậu biết, loại người như cậu tồn tại, đối với loại người có tư chất bình thường như chúng ta chính là một loại nhục.”

“Cậu nói cái gì vậy! Cậu đây là đố kị đó!!” Hà Gia Gia nghe không đúng, muốn ngăn cản nhưng đã chậm.

“Cho nên mình vốn dĩ không nên đến đúng không? Mình lôi kéo các cậu đi luyện tập, tham gia giải đấu, kết quả là sai rồi sao?” Thời Quang lập tức đứng lên, sợ sệt, không thể tiếp thu nổi, một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa, “mình chỉ là mong muốn cùng với các cậu tham gia giải đấu, không ngờ chỉ là mình tự mơ mộng hảo huyền thôi sao? Là do bản thân mình đơn phương, mình đúng thật là trò cười mà!!”

“Không phải đâu, cậu đừng như vậy mà!” Ngô địch thấy tình huống có chút không đúng vội đứng dậy kéo lấy Thời Quang, “Thời Quang chúng ta là bạn bè, cho dù thực lực cao hay thấp trước tiên chúng ta vẫn là bạn bè, cậu chăm chú kiên trì giảng hình cờ cho mình, chỉ dẫn đạo kỳ, vẫn luôn giúp đỡ chúng ta, chúng ta đều biết, trước nay đều không phải là sỉ nhục! Mình thậm chí còn cảm kích cậu đã mang mình đến thế giới cờ vây mới, vì vậy kéo cậu vào câu lạc bộ cờ vây là quyết định sáng suốt nhất của mình, chúng ta cùng nhau cố gắng tham gia giải đấu cùng nhau đoạt chức quán quân đó vẫn sẽ mãi mãi là hồi ức tốt đẹp nhất!!”

“Anh cảm thấy vậy, anh rất cao hứng vì cậu giúp anh thắng Du Lượng một ván , " Hà Gia Gia ở bên cạnh bổ sung, "Thiên tài gì đó anh đã sớm gặp qua, nói không cam lòng cũng không cam lòng. Cho đến bây giờ, bạn bè là bạn bè, không có nhiều lộn xộn như vậy.”

“Có phải như vậy không? Các cậu sẽ không bởi vì mình…” Thời Quang có chút không nói được nữa.

“Đương nhiên sẽ không, đoạn thời gian trước cậu không phải còn nhắc tới cờ vây cùng bằng hữu đều là một khi gặp phải, liền không thể từ bỏ được sao?Bất đồng chính là, cho dù cậu có rời bỏ cờ vây bằng hữu của cậu cũng sẽ không rời bỏ cậu. Cậu đây cũng không phải rời bỏ cờ vây, chỉ là trình độ cao thôi cho nên bất kể như thế nào những bằng hữu này của chúng cậu vĩnh viễn vẫn sẽ luôn đứng về phía cậu.”

“Đúng đây.” Hà Gia Gia đá Cốc Vũ một cước.

“Được rồi, mình chính là đang ghen tị với cậu, cậu chính là loại thiên tài sống mà cả đời người khác cũng không có khả năng gặp được cứ như vậy liền sừng sững trước mắt ở bên cạnh mình.” Cốc Vũ thở dài, “cậu làm bằng hữu không có gì để soi mói, kiêm nhiệm huấn luyện viên cờ vây đủ chịu trách nhiệm, cám ơn cậu giúp mình luyện tập, để mình học hỏi được thêm rất nhiều. Nhưng cậu là đồng đội cũng thật là khiến mình ghen tị, được rồi, mình cẩn thận, cho nên xin cậu nên đi định đoạn thì đi đi, đừng chướng mắt người bình thường nữa.”

“Đợi lát nữa, cậu nói cái gì?” Thời Quang trong đầu đột nhiên giống như hiện lên một tia sáng.

“Mình nói xin cậu đừng làm chướng mắt người khác nữa, loại lời này cũng muốn nghe hai lần sao?” Cốc Vũ vô cùng thiếu kiên nhẫn.

“Không phải, ý mình là, mình làm huấn luyện viên vẫn rất thích hợp đúng không? Vậy mình đến câu lạc bộ cờ vây chơi cờ chỉ đạo, hẳn là còn rất được hoan nghênh nha!” Thời Quang cảm thấy câu hỏi đã ám ảnh cậu trong một thời gian dài cuối cùng cũng đã có lời giải.

Cốc Vũ liếc cậu một cái, không muốn nói chuyện nữa, Giang Tuyết Minh nhìn thấy bầu không khí hoà hoãn trở lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng trả lời “đương nhiên, cho dù cậu không thể tham gia thi đấu, chúng ta cũng hoan nghênh cậu, nhưng nếu cậu muốn trở về, chúng ta cũng có thể ở đó bất cứ lúc nào.”

“Trở về chỉ đạo kỳ thì được, nhưng làm đào binh, trở về mình sẽ không hoan nghênh.” Cốc Vũ vẫn là lạnh lùng bổ sung một câu.

“Được rồi, cậu đừng nói cái này nữa.” Giang Tuyết Minh tâm vẫn nhịn không được hỏi kế hoạch Thời Quang, “Thời Quang rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào?”

“Mình vừa rồi đã suy nghĩ kĩ càng, năm nay liền tham gia thi đấu phân đoạn” Thời Quang thở dài, nói ra đáp án của mình, “mình sẽ trực tiếp xin nghỉ học, cho nên rất xin lỗi, không thể cùng các cậu học đến cuối học kỳ rồi.”

“Cậu đã quyết định xong rồi sao?” Giang Tuyết Minh cho dù đã chuẩn bị sớm hai tháng, thật sự đến lúc này vẫn phi thường khổ sở.

“Đừng như vậy, chúng ta còn có thể gặp mặt bất cứ lúc nào, sau khi mình nghỉ học sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi, chỉ cần hoạt động câu lạc bộ cờ vây của chúng ta cần, mình nhất định có mặt. Hơn nữa đến năm sau, mình chính là kỳ thủ chuyên nghiệp, cậu ngẫm lại xem, kỳ thủ chuyên nghiệp làm thầy hướng dẫn cho các cậu, cấu hình này ~ cũng không kém hơn trường trung học Thực Nghiệm nha, nhưng đến lúc đó các cậu phải cố gắng chiêu sinh mới, nếu không đội thi đấu cũng không gom đủ, vậy mình trăm câu cũng không có tác dụng.”

“Ừm! nhất định!”

“Không phải, Chử Doanh, anh có thể đừng khóc nữa được không?” Thời Quang cùng bạn bè sau khi đạt được hoà giải liền phát hiện Chử Doanh đang khóc, cơm này đều đã ăn xong Chử Doanh vẫn còn đang khóc, Thời Quang cảm thấy trong đầu đều là Chử Doanh ‘Ô ô ô’ khóc, “em còn không khóc, anh khóc cái gì a?”

[Anh chỉ nhớ tới từ trước tới giờ cùng Cốc Vũ, Ngô Địch chơi cờ, kìm lòng không được bi thương, hơn nữa bọn họ ủng hộ em như vậy, anh cũng chút cảm động.…]

“Được rồi, anh chỉ biết khóc thôi, không lẽ anh không muốn biết quyết định cuối cùng của em là gì sao?”

[Hả, là gì vậy?] Chử Doanh nghẹn ngào hỏi một câu.

“Kỳ thật, lúc đầu Ngô Địch nói bằng hữu vĩnh viễn sẽ đứng về phía cậu, em định liều lĩnh đi đạo trường, nhưng mãi đến khi Cốc Vũ nói, em được hoan nghênh làm huấn luyện viên chứ không phải đồng đội, em mới phản ứng lại, tại sao em phải đi đạo tràng xông pha, em làm một kỳ thủ chuyên nghiệp toàn thắng, sau đó đi đạo tràng làm trợ giảng không phải tốt sao?” Thời Quang lại nói tiếp đối với suy nghĩ của mình có chút đắc ý, cảm thấy mình cực kỳ thông minh, “chúng ta tính tình tương hợp như thế, đổi thân phận cũng nhất định có thể trở thành bằng hữu, không cần cạnh tranh, còn có thể hỗ trợ bọn họ, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao!”

[Vậy chúng ta sẽ có thể tham gia thi đấu chuyên nghiệp đúng không?] Chử Doanh lúc này còn không quên quan tâm đến trận đấu của anh.

“Đương nhiên có thể, chúng ta chỉ là không thể tham gia Vi giáp mà thôi, những trận đấu thăng cấp khác, danh hiệu chiến, đều có thể tham gia!”

Thời Quang suy nghĩ rõ ràng sau đó cả người đều thở phào nhẹ nhõm, có mục tiêu nói “Chử Doanh, đi thôi chúng ta đi tìm Bạch Xuyên lão sư.”

[Đi tìm Bạch Xuyên lão sư làm gì?] Chử Doanh rút cuộc còn chưa hiểu vì sao đột nhiên nhắc tới Bạch Xuyên lão sư.

“Sau kỳ nghỉ hè của em, sợ Bạch Xuyên lão sư hỏi em chuyện thi đấu phân đoạn vẫn luôn không dám ghé qua, hiện tại đã xác định cũng nên nói một tiếng với người ta, hơn nữa trước đó là đạo trường thống nhất báo danh, quy trình báo danh cá nhân còn phải hỏi thầy ấy một chút.” Thời Quang vừa đi qua, vừa giải thích, “Còn có điểm mấu chốt nhất, vừa rồi lúc tan cuộc Giang Tuyết Minh nhắc nhở em , em muốn nghỉ học vẫn phải được mẹ tôi đồng ý, em thật sự không biết nói với bà ấy như thế nào, vẫn phải tìm Bạch Xuyên lão sư giúp đỡ.”

TBC.

***************

Cốc Vũ không phải là đứa nhỏ xấu, trong phim cũng là mắng Thời Quang như vậy, cậu ấy chính là vẫn không được tự nhiên, nhưng mặc kệ là cùng Thời Quang một chọi ba, nói cho cao thủ nghiệp dư trong Thời Quang ở đâu, hay là cuối cùng khuyên thời gian trở về chơi cờ, tuy rằng thoạt nhìn làm cho người ta tức giận, nhưng nên làm vẫn phải làm...