Ngoại Truyện

Thời điểm Thời Quang tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong bệnh viện không khỏi có chút ngây ngốc?!

“Không phải chứ, mình chỉ là nhảy hồ thôi mà có cần phải đưa tới bệnh viện không? Chết rồi để mẹ mà biết chắc chắn sẽ bị mắng chết, nhưng mà Chử Doanh đâu?” Thời Quang ngồi dậy nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của Chử Doanh, kết quả vừa mới cử động liền cảm thấy trước ngực truyền đến một trận đau nhức lại nằm trở về.

“Thời Quang cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” Cậu nghe động liền bừng tỉnh, đó không ai khác chính là Du Lượng đang ngồi bên cạnh suốt đêm canh chừng cậu, Du Lượng đứng dậy lập tức ấn gọi y tá và bác sĩ, quay đầu nhìn lại phát hiện Thời Quang đang nhích tới nhích lui bộ dáng không an phận vội vàng đè cậu xuống “cậu đừng có lộn xộn nữa được không! túi hơi bắn ra đâm vào xương sườn cậu làm nó bị nứt xương rồi, bị thương rồi thì liền an phận một chút đi!” cậu nhìn Thời Quang tỉnh lại, vui sướиɠ chưa bao lâu liền nhớ ra khi mình nghe được tin tức xấu của Thời Quang có bao nhiêu lo lắng cùng hoảng, liền từ vui mừng chuyển sang trang thái vô cùng tức giận càng nói càng sinh khí.

“Trình độ lái xe của cậu cậu còn không rõ hay sao? Tôi đã nói là sẽ đưa cậu về rồi vậy mà cậu còn không cần, kết quả.. chạy xe chạy đến đem xe lao thẳng xuống hồ, cậu cũng thật là có đủ bản lĩnh a ~ Thời Quang , lần này thiếu chút nữa là không thể quay về được nữa rồi” Thời Quang tìm không thấy Chử Doanh, ngực lại lại đau đến khó chịu, còn có cái người xa lạ trước mắt này mắng cậu mắng đến cẩu huyết lâm đầu, thực sự là quá khó hiểu “cậu rống cái gì.. Du Lượng cậu dựa vào cái gì mà mắng tôi?”

“Tôi dựa vào cái gì? Cậu còn hỏi tôi dựa vào cái gì sao?” Du Lượng cảm thấy mình có chút vô lực. Hai người nhiều năm như vậy rồi đều như gần như xa ở bên nhau. Thời Quang lại nhiều lần trốn tránh cậu không rõ nguyên do, cậu cẩn thận thăm dò, trăm phương ngàn kế tìm kiếm bí mật của Thời Quang, Du Lượng nghĩ chính mình chỉ có thể như vậy bồi cậu, khắc chế cảm tình của chính mình để mặc cho Thời Quang tùy hứng như vậy cũng đủ rồi. Nhưng mà cái cậu chờ cuối cùng là cái gì? Chờ tin tức Thời Quang gặp tai nạn xe rơi vào hồ nước, phải mang vào phòng cấp cứu sao? Có ai biết rằng khi nghe được tin tức này cậu đã hoảng sợ đến nhường nào?! Cậu thiếu chút nữa đã vĩnh viễn mất đi Thời Quang

Đến khi Du Lượng ý thức được Thời Quang so với tưởng tượng của cậu còn quan trọng hơn, vì thế, nhiều năm qua cậu ẩn nhẫn khắc chế ma quỷ trong lòng nhỏ giọng dụ dỗ [nếu để cho Thời Quang tự do, dung túng cho cậu ấy tự ý làm bậy, chính là khiến cậu vĩnh viễn rời xa mình,vậy trước kia cậu ẩn nhẫn còn có ý nghĩa gì đây? Cậu muốn trải qua điều này một lần nữa sao?”.

Cậu dần lấy lại bình tĩnh của mình theo thói quen đem tình huống rõ ràng nói ra “được rồi, vậy tôi đi trước, chút nữa Bạch Xuyên lão sư sẽ đến thăm cậu, có một chút chuyện tôi phải nói rõ cho cậu biết: tôi đã gọi cho mẹ cậu rồi, dì ấy đang đi du lịch ở Châu Âu nhưng mà khi nghe được tin tức của cậu cũng đang cấp tốc quay về, có thể ngày mai sẽ đến, Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng cũng có đến thăm cậu đợi cậu qua cơn nguy kịch rồi mới an tâm chạy đi hàn quốc tham gia giải LP cúp vòng bán kết

[Cậu nhìn Thời Quang xem cậu ấy có nhiều bằng hữu như vậy, mà cậu chỉ có một mình cậu ấy, nếu không còn cậu ấy cậu còn dư lại cái gì đây?]

“Sư huynh cùng Bạch Xuyên lão sư đang giải quyết một số vấn đề, cậu mới vừa hoàn thành thi đấu với Alphgo xong tin tức còn nóng hỏi liền bị tai nạn xe, hiện tại tuy rằng có thể xác định vấn đề là do bác tài xế xe quá mệt mỏi nên gây ra tai nạn, nhưng cũng chính nhờ bác ấy nhảy xuống cứu cậu lên kịp thời nếu không.. nếu chung vấn đề này cho dù dư luận hay là luật pháp giải quyết cũng tương đối phức tạp phiền toái…

Thời Quang nghe Du Lượng lải nhải nửa ngày cũng không hiểu là có chuyện gì nhịn không được liền nhịn không được hỏi “cậu nói gì thế, tôi nghe không hiểu? Hà Gia Gia cùng Giang Tuyết Minh đâu? Tôi không phải bởi vì bọn họ nên mới nhảy hồ sao? Bọn họ đưa tôi đến bệnh viện xong liền mặc kệ sao?”

Du Lượng nhìn mặt Thời Quang vô tội sửng sốt 3s, nhớ tới chuyện cậu nhảy hồ lúc xưa, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng

[??]

Bác sĩ sau khi xem qua liền cho rằng vì tai nạn xe xe va chạm mạnh cho nên ký ức của cậu bậy giờ trở nên hỗn loạn, tỏ vẻ phải dùng công cụ chuyên nghiệp để kiểm tra, và thảo luận cùng với chuyên gia mới có thể đưa ra phán đoán cùng phương pháp trị liệu đứng đắn. Trong phòng, nhất thời hai người trầm mặt nhìn nhau, Thời Quang không thể tiếp thu nổi mình thế nhưng từ một thiếu niên 14 tuổi đột nhiên trở thành thanh niên 28 tuổi, nhìn gương mặt cùng đôi tay xa lạ của chính mình có chút không biết phải làm sao, cậu không hiểu tại sao mình chỉ là đáp ứng Chử Doanh bắt đầu học cờ, Chử Doanh còn không nhìn thấy đâu, bản thân đã trở thành quán quân cờ vây?! Nhìn phòng bệnh xa lạ cùng nhưng dụng cụ kì quái chưa thấy qua bao giờ, cậu duy nhất chỉ có thể hướng Du Lượng quen thuộc nhất nhờ giúp đỡ.

“Cái kia, Du Lượng” Thời Quang nghe bác sĩ nói qua Du Lượng chính là suốt cả đêm đều ở lại trông chừng cậu cho đến khi cậu tỉnh lại, vậy mà cậu lại cãi nhau với cậu ấy, nghĩ đến chuyện đó cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ, duỗi tay qua kéo lấy vạt áo Du Lượng “rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

Du Lượng quay đầu nhìn cậu có chút hoảng hốt, Thời Quang đã bao nhiêu năm rồi không có chủ động hướng chính mình vươn tay ra, cậu không biết rốt cuộc Thời Quang đang trốn tránh cái gì, nhưng mỗi lần đều theo bản năng trốn tránh cậu, nhưng cậu vẫn luôn không ngừng truy đuổi theo trước nay vẫn luôn là một bên tình nguyện, ngay cả cái không gian bí mật của Thời Quang cậu cũng không ngừng tìm kiếm thế nhưng vẫn là không có thu hoạch gì.

[Cậu xem đây là cơ hôi tốt biết bao, Thời Quang cái gì cũng không biết]

Hiện tại trước mắt là khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn không biết gì cả của Thời Quang đang vươn tay về phía cậu, đây thật sự là cơ hội của mình sao?

[Không thử thì làm sao biết được?]

“Cậu còn nhớ rõ cái gì nữa không? Lần trước khi nhìn thấy tôi là lúc nào?” ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng làm như không có việc gì thăm dò.

“Lần trước nhìn thấy cậu không phải là 6 năm trước sao? Lúc đó cùng cậu đánh cờ xong còn làm cho cậu khóc, sao đó tôi lại đưa cậu chiếc đồng hồ quý giá nhất lúc đó của tôi cho cậu!” Thời Quang ý đồ lừa gạt, kết quả lại không thể qua mắt được Du Lượng, cậu ta chỉ nhấc mí mắt một cái liền tìm được lỗ hỏng trong lời nói dối. “Xem ra ấn tượng của cậu đối với tôi cũng thật sâu sắc, qua 6 năm còn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra. Nói thật đi!”

[Lời nói dối thật ngây thơ, ngốc nghếch..”

Thời Quang cả kinh run lên một chút, ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua “cậu lớn tiếng như vậy làm cái gì. Ah nhớ ra rồi là cái lúc cậu tìm đến nhà của tôi mấy hôm trước, tôi, tôi, tôi và cậu nói chuyện…ai nha”lúc đó đúng là làm trò ngu xuẩn mà thật sự không nói ra được a~

“Nói cậu đi Châu Phi..”

[Cậu ấy sợ hãi cậu a]

“Cậu còn hỏi tôi?” Thời Quang bất mãn hướng Du Lượng trừng mắt phát hiện Du Lượng gương mặt bình tĩnh, không khỏi có chút cảnh giác, không dám tiếp tục lỗ mãng lắc lư làm bộ không có việc gì

[Đây chính là Thời Quang hoạt bát linh động, cậu thật sự buông tay được sao?]

“Vậy mấy năm nay cậu thật sự không có chơi cờ vây?”

“Cũng không phải, tôi cùng Hà Gia Gia đánh cuộc, thua liền nhảy hồ, kết quả thật sự thua, nhảy hồ xong tỉnh lại, liền thấy mình trong bệnh viện” Thời Quang lại nhớ bàn cờ lúc sau là Chử Doanh giúp cậu chơi, vậy thì tại sao Chử Doanh lại không có trở về? Thời Quang có chút sốt ruột. “Cho nên mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì? Tôi thực sự đã 28 tuổi rồi sao?”

[Cậu ấy có chuyện gạt mình là về bí mật đó..]

“Qua một đoạn thời gian, cậu tham gia cao trung cờ vây league đạt được quán quân, đáng tiếc, vì cậu không phải thực sự là học sinh cao trung nên thành tích bị huỷ bỏ, lúc đó cậu vẫn luôn từ chối chơi cờ cùng tôi, 6 tháng sao tôi cũng tham gia cao trung cờ vây league , cuối cùng cũng có thể gặp được cậu, kết quả ván cờ kia thực sự rất tệ còn xa mới được như ván cờ của nhiều năm trước”

[Cậu cách bí mật này thực sự càng gần hơn rồi]

“Là tôi đánh sao?” Thời Quang có chút ngốc, có thể quán quân chắc chắn là Chử Doanh đã đánh, nhưng mà .. như vậy rốt cuộc là anh ấy có quay về hay không? “sau đó thì sao?”

“Không qua bao lâu wed cờ vây mở rộng có một có cao thủ vây xuất hiện, hắn thật sự giống như thần cờ chưa từng thua qua một ván nào, phong cách cờ có chút giống với cậu đều là thích đi giống như Bạch Tử Cù tên gọi là … Chử Doanh” Du Lượng nhìn chằm chằm Thời Quang thật lâu mới nói ra cái tên.

[Bản thân mình không phải đã sớm đoán được rồi sao]

“Chử Doanh? Cậu chắc chắn là Chử Doanh sao! Ai! U!!!” Thời Quang nghe được tin tức này nhìn không được liền ngồi dậy, không cẩn thận làm động đến xương sườn, cả người ê ẩm nằm trở lại giường.

[Có lẽ Chử Doanh rất quan trọng với cậu ấy.. hình như đối với cậu ấy hắn ta còn quan trọng hơn cậu rất nhiều]

“Tôi chắc chắn mà thế hệ thần cờ Chử Doanh xuất hiện chỉ có 2 tháng, toàn thắng 273 trận, đáng tiếc, rất nhanh chóng liền biến mất, trận cuối cùng là đấu cùng với cha tôi, nhưng mà lúc ấy cậu cũng đã là kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp cậu không có ấn tượng gì sao?” Du Lượng phản phất nhìn không ra sự cấp bách của Thời Quang giúp cậu nằm xuống giường duỗi người đắp lại chăn cho cậu, thuận tay kéo một cái cần gạt đem giường nâng lên hơi nghiêng một chút cho cậu ngồi thoải mái hơn.

“Là ai thắng?!” Thời Quang không rảnh quan tâm hành động của Du Lượng, chỉ vội vàng muốn biết kết quả.

[Đã thử qua… không có hy vọng sao!]

“Là Chử Doanh thắng” Du Lượng ngồi dậy nhìn Thời Quang “sau đó không bao lâu.. cậu liền nói không bao giờ chơi cờ nữa…”

“Từ nay về sau không chơi cờ nữa sao?” Thời Quang như ý thức được gì đó, nhưng cậu không muốn tin tưởng, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

[Cậu ấy khóc ~ nhưng không phải không vì cậu…]

“Nửa năm sau cậu bắt đầu chơi cờ lại, chẳng qua mỗi lần đến tết đoan ngọ cậu đều đến gác mái của ông ôm một cái bàn cờ ngồi khóc’’ Du Lượng nhìn Thời Quang vì người khác khóc thút thít, có chút không cam lòng cùng ghen ghét dò đầu, động tác kín đáo nửa thật nửa giả nói ra tin tức.

“Không, cậu để cho tôi ngẫm lại một chút..” Thời Quang có thể xác định Chử Doanh là thực sự rời đi rồi, anh ấy cùng Du Hiểu Dương đánh cờ đã tìm ra được nước cờ thần thánh, sau đó rời đi sao?

[Cậu cần gì còn đau lòng vì cậu ấy chứ, cậu ấy là vì người khác mà khóc a~ ]

“Đây là quạt xếp cậu đã dùng 11 năm, lúc vớt được cậu lên cậu vẫn luôn cầm nó không buông tay” Du Lượng yên lặng thu hồi, muốn an ủi Thời Quang liền đem cây quạt đen sì đưa tới “còn tốt, nhưng mà bởi vì quá cũ, thường ngày cậu cũng cẩn thận đặt trong hộp cho nên cũng không có hoàn toàn ướt, có thể sửa lại hay không hiện tại cũng khó nói!”

“Chử Doanh!” cách 6 năm nhưng cậu vẫn có thẻ nhận ra được đó chính là cây quạt không rời tay của Chử Doanh, đặt biệt phiến quạt kia còn có một vệt đỏ vô cùng quen thuộc, điều cậu không muốn tin tưởng rốt cuộc cũng đã trở thành sự thật. Cậu run rẩy tiếp nhận cây quạt muốn mở nó ra nhưng Du Lượng ngăn lại “cây quạt vẫn bây giờ vẫn còn bị ướt cậu mở ra rất có thể sẽ làm hỏng mất khó lòng sử được nữa”

“Tôi, tôi..” Thời Quang bất chấp đau đớn ôm lấy cây quạt cuộn tròn khóc không thành tiếng, cậu rõ ràng đồng ý chơi cờ, Chử Doanh dưới đáy hồ cũng đáp ứng cậu, chỉ cần cậu chơi cờ, cái gì anh cũng sẽ nghe theo cậu mà, cậu không chỉ đem Chử Doanh ném đi mà đến cả cây quạt anh ấy lưu lại cũng giữ không nổi!

[Đây không phải thời cơ tốt để hỏi về bí mật đó sao?]

“6 năm trước, hai ván cờ kia là do.. Chử Doanh đánh?” Du Lượng nhìn Thời Quang khóc không thể kiềm chế, nhịn không được an ủi mượn thời cơ hỏi ra nghi vấn khiến cậu bối rối 20 năm.

“Đúng vậy, người cậu tìm chưa bao giờ là tôi cả, là anh ấy, là Chử Doanh”, đầu tiên là phát hiện bản thân đột nhiên liền 28 tuổi, sau đó cho rằng vừa tìm được Chử Doanh trở về lại xác định Chử Doanh đã vĩnh viễn biến mất, Thời Quang 14 tuổi căn bản không thể tiếp nhận nhiều tin tức như vậy, bên cạnh một người thân quen thuộc an ủi cũng đều không có, cả người lâm vào bi thương thống khổ không còn quan tâm đến bí mật của bản thân nữa bị Du Lượng hỏi liền nói ra hết.

Du Lượng nghe được đáp án giống như một mảnh khóa của trò chơi ghép hình, cuối cùng cũng hoàn tất, cậu cũng có hoài nghi qua bóng dáng đánh cờ nhiều năm trước chính là Chử Doanh, người kia chơi cờ cùng cậu thông qua Thời Quang cho nên làm cho Thời Quang vẫn luôn không dám tiếp thu cùng xác nhận cậu?!

[Là như vậy sao..]

“Nhưng cùng tôi chơi cờ cuối cùng vẫn là cậu? Cậu dùng thực lực của mình đuổi theo tôi trừ bỏ hai ván cờ nhiều năm trước cuối cùng về sau vẫn là cậu chơi cờ cùng tôi… đối thủ của tôi là do tôi định đoạt không phải Chử Doanh kia mà là cậu..Thời Quang” Du Lượng thử ôm cậu vòng trong lòng, để Thời Quang dựa trên người mình, cảm nhận được người trong lòng có chút cứng đờ, nhưng không có giãy giụa lặng lẽ cong khoé miệng”

“Chử Doanh đi rồi nhưng cậu còn có tôi mà chúng ta ở cạnh nhau suốt 20 năm. Tôi vẫn luôn bồi cậu”Du Lượng nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Thời Quang, âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp an ủi.

“Nhưng mà mấy cái cậu nói một chuyện tôi cũng không nhớ rõ” Thời Quang duỗi tay lau nước mắt, nổ lực bình tĩnh lại.

“Tôi bồi cậu đi tìm, đi qua những địa phương chúng ta từng đi qua, tìm lại trí nhớ của cậu!” Du Lượng chậm rãi ngồi xổm xuống hơi ngửa đầu nhìn Thời Quang dịu dàng giúp cậu lau đi nước mắt

“Nhưng mà có phải cậu là bởi vì Chử Doanh mới chơi cờ không?”

“Đương nhiên là không phải, hiện tại không có Chử Doanh, cũng không có ký ức tôi cũng không thể chơi cờ” Thời Quang nghĩ đến đây có chút bất an

“Cái đó không liên quan, quan trọng là cậu có còn muốn chơi cờ không” Du Lượng rốt cuộc hỏi ra vấn đề mấu chốt.

“Tôi.. tôi cũng không biết, tôi chỉ là nhìn thấy Chử Doanh thấy cậu có tình yêu mãnh liệt với cờ vây nên cũng muốn thử chơi cờ, nổ lực thử một lần” Thời Quang nhớ lại đoạn đối thoại vói Chử Doanh trong hồ suy nghĩ, ngay cả sau này mình cũng sẽ yêu cờ hiện tai vì sao không thử, nói không chừng còn có thể tìm lại ký ức”

Du Lượng mỉm cười “ lần này cậu có nguyện ý để tôi mang cậu đến với thế giới cờ vây một lần nữa không”

“Được!”

. . .

END