Chương 20



“Ai ~ sao cậu lại xuống nơi này? Ác thủ a đây là, cậu xem mình gắp một chút, cậu liền thảm rồi, bố cục lúc trước uổng phí đi, nếu không mình cho cậu ra một chiêu, chúng ta hạ 6-9 đi? Cậu hạ, mình khẳng định đáp lại cậu, nói như vậy...” Thời Quang hiện tại luyện kỳ đều là đồng thời cùng Ngô Địch, Cốc Vũ hạ một chọi hai, thuận tiện còn muốn mang theo Giang Tuyết Minh lại dạy cô chơi cờ, lấy một chấp ba còn như cá gặp nước, nhưng mỗi lần đến Cốc Vũ liền lải nhải không dứt.

“Thời Quang, cậu có xong chưa?” Cốc Vũ vẻ mặt sụp đổ hỏi cậu.

“Hắc, chiêu này của mình chính là học được từ cậu đó ~ đây là lấy gậy ông đập lưng ông a, cậu thích dùng như vậy, vậy mình cũng dùng, hai chúng ta đấu xem ai thắng nha ~” Thời Quang dương dương tự đắc, một bộ dáng không cho là nhục mà ngược lại tự hào, lại bắt đầu học Cốc Vũ dùng quân cờ gõ bàn cờ, Ngô Địch cùng Giang Tuyết Minh ở bên cạnh nhìn bọn họ cười trộm.

“Cậu còn cười, không thể giúp mình chia sẻ một chút áp lực sao? Hai chúng ta nhiều ngày như vậy một chọi hai đều không thắng đươc cậu ấy một ván nào.” Cốc Vũ nói không lại Thời Quang liền đem mũi nhọn hướng về phía Ngô Địch.

“Mình vốn không phải là đối thủ của Thời Quang, mỗi một ván đều bình thường là tốt rồi. Thời Quang mỗi ngày nói với mình định thức, rõ ràng kỳ lực của mình có thể được cải thiện nhiều như vậy đã rất hạnh phúc. Cậu không thấy mình tiến bộ à?” Ngô Địch tuyệt không để ý.

“A ~ cậu có thể chí khí một chút được không? Chỉ cần tăng kỳ lực liền đã mãn nguyện rồi? Có ai chơi cờ lại không muốn thắng kia chứ?” Cốc Vũ hận rèn sắt không thành thép, liên tục thua cờ làm cho cậu thập phần nóng nảy.

“Đó còn không tại cậu à, phương thức cậu muốn thắng chính là dùng bàn ngoại chiêu, kết quả nhiều như vậy một lần cũng thành công không nổi, Thời Quang không chỉ hướng về phía cậu dùng lại, còn mỗi lần đều liên lụy mình.” Ngô Địch nhỏ giọng trở về, nhìn Thời Quang bên cạnh không chỉ xem náo nhiệt còn không dừng lại ở bàn cờ, tức giận không dám nói.

“Cậu đừng gõ nữa mình chịu đủ rồi” Cốc Vũ đem quân cờ ném trở về, nhịn không được nữa, lại một lần nữa đánh trống lui binh, trên lưng đeo cặp sách liền muốn đi.

“Cốc Vũ cậu chờ một chút! Tất cả các mẫu báo danh của chúng ta đều đã được nộp rồi.”Giang Tuyết Minh thấy bọn họ như vậy có chút sốt ruột.

“Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Sau khi cậu đi mình liền phải cùng lão Tào hảo hảo tán gẫu rồi~” Thời Quang ngược lại không chút vội vàng, cậu đã bắt được điểm yếu của Cốc Vũ, đắc ý đặt tay lên bàn nâng đầu.

“Lần trước chơi cờ mình đúng thật là đã hỏi qua, lão Tào vì nghe được mình mời cậu tham gia giải đấu trong lúc tán gẫu, không hy vọng cậu bỏ qua cơ hội này, mới sốt ruột đem lão Võ mời tới, cậu không muốn đem quán quân trở về làm cho ông ấy vui vẻ một chút sao?”

“Cậu!” Cốc Vũ quay đầu, cắn răng tức giận nói không nên lời.

“Như vậy, cậu phải đáp ứng mình, về sau mặc kệ ở đâu cũng không được làm ra những thứ lộn xộn này, nghiêm túc đánh cờ. Mình cũng sẽ đứng đắn cùng cậu hạ, thế nào?” Thời Quang rốt cục cũng chờ tới chờ tới thời cơ này liền nói ra mục đích của mình.

“Được, mình sẽ tận lực..." Cốc Vũ không thể làm gì được, cắn răng rốt cục lại ngồi trở lại trước bàn cờ.

“Mình cảm thấy, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khẳng định là có thể đạt được quán quân a!” Giang Tuyết Minh ngồi một bên nhìn ba người bọn họ cùng nhau chơi cờ có chút vui vẻ.

“Đúng vậy, năm nay hình như không có học sinh trung học cơ sở giả mạo vào làm cho chúng ta bị hủy tư cách đi?” Cốc Vũ tìm được cơ hội đâm chọt một câu.

“Đúng vậy, chỉ cần không có người phạm quy, trộm cái gì đó cũng sẽ không có vấn đề gì.” Thời Quang cũng không cam lòng yếu thế.

“Được rồi hai người các cậu! Ngô Địch nghe bọn họ lại muốn cãi nhau, vội vàng chuyển đề tài, “bất quá, các cậu đã nghe nói qua chưa Du Lượng cũng đang học tại trường trung học thực nghiệm.”

“Cậu ta có phải là đối thủ của chúng ta lần này không?” Cốc Vũ khó hiểu hỏi.

“Đương nhiên không phải, Du Lượng đã là trình độ chuyên nghiệp rồi, cậu ấy hẳn là ngay cả câu lạc bộ cờ vây cũng không tham gia.” Ngô Địch ngược lại không lo lắng chuyện này.

“Nhưng mà, Thời Quang không phải cũng là trình độ rất cao còn tới tham gia thi đấu sao?” Cốc Vũ vẫn nguyện ý thừa nhận thực lực Thời Quang.

“Cậu ấy và mình không giống nhau, mình là muốn cùng các cậu cùng nhau làm tròn một giấc mộng, cậu ấy không có lý do gì a.” Thời Quang nghe được tên Du Lượng nhịn không được có chút mất mát, theo bản năng phản bác.

[Tại sao không có lý do gì? Tiểu Lượng không chừng có thể vì muốn cùng em chơi cờ mà đi dự thi trận tiếp theo đó?] Chử Doanh như đang nghĩ tới cái gì đó.

[Kiếp trước cậu ấy đúng là đi theo giải đấu trung học để cùng em chơi trận tiếp theo, nhưng đó là bởi vì em vẫn không dám hạ với cậu ấy. Nhưng lúc này, cờ cũng đã chơi qua, em còn nhờ Phương Tự dẫn lời, kết quả cậu ấy lâu như vậy cũng không tìm qua em. Có lẽ cậu ấy càng muốn tìm anh chơi cờ hơn, phát hiện trên người em không có bóng dáng kỳ thần liền buông tha em, chuẩn bị dựa theo kế hoạch ban đầu đi định đoạn ?] Thời Quang nghĩ đến kiếp trước sau khi chơi cờ với Du Lượng, cậu ấy lạnh lùng cùng cự tuyệt, liền có chút khó chịu.

[Tiểu Quang, em đừng tự coi thường mình như vậy, kỳ lực của em bây giờ kỳ thật là còn cao hơn anh, em cũng có điện thoại của em ấy, vì sao không đi hỏi em ấy đi?]

[Em không đi! Du Lượng là người lạnh lùng, nói như thế nào cũng sẽ không thay đổi chủ ý. em đã chờ cậu ta 6 tiếng, cậu ta còn không thèm nhìn em lấy một cái. Hơn nữa, Du Lượng là người năm nay sẽ định đoạn, em còn phải đi viện cờ một năm, chờ đến đấu trường chuyên nghiệp rồi nói sau.]

Thời Quang càng nói càng khổ sở, lại không muốn cúi đầu, có chút không chịu nổi.

“A, mình đột nhiên nhớ ra có chút việc, đi trước đây.” Xách túi lên rồi rời đi.

[Tiểu Quang!]

“Làm sao vậy, đột nhiên nhắc đến Du Lượng cậu ấy lại biểu hiện như vây là sao?” Cốc Vũ không giải thích được.

“Thời Quang khi còn bé đã thắng Du Lượng, có thể năm nay Du Lượng định đoạn, Thời Quang còn phải đi viện cờ một năm, cho nên không cam lòng đi?” Ngô Địch cũng không nghĩ rõ, đơn giản suy đoán.

“Sư huynh, vốn là lỗi của em , lại hại anh cõng nồi.” Du Lượng ở trước cửa nhà, nghiêm túc xin lỗi Phương Tự, vừa rồi ở phía trên bàn ăn nói lỡ miệng, để Cho Du Hiểu Dương biết Du Lượng cũng không báo danh thi đấu trận, ở thư phòng mắng hai người một trận.

“Này, ai bảo anh là sư huynh của em đây?” Phương Tự đánh Du Lượng một quyền. “Bất quá anh thấy, lão sư lúc này thật sự rất tức giận, anh cảm thấy em vẫn là thu lại tâm tư đó đi. Hơn nữa anh cũng nghĩ không ra, Thời Quang đều nói coi em là đối thủ quan trọng nhất, cũng chờ em, tùy thời đều có thể cùng em chơi cờ, vì sao em nhất định phải chạy đến giải đấu trung học chờ cậu ta đây? Nếu cậu ta không tham gia cuộc thi, em sẽ làm gì?”

“Em đã nhìn qua thấy mẫu báo danh của trường bọn họ, Thời Quang khẳng định tham gia, hơn nữa còn là chủ tướng.”

“Không phải anh nói chứ, hai đứa cũng thật thú vị, đều là trình độ của kỳ thủ chuyên nghiệp, còn nhất định phải lãng phí thời gian tại loại thi đấu cấp thấp này.”

Phương Tự nghe thấy Du Lượng tránh nặng nhẹ liền nhẹ nhàng trả lời quả thực muốn trợn trắng mắt, “giải đấu chuyên nghiệp có chỗ nào không tốt?”

“Em cũng nghĩ không ra, Thời Quang có thiên phú cao như vậy, chơi cờ chưa lâu liền vượt qua em, như thế nào lại không thể nghiêm túc thật sự chơi cờ? Còn muốn giống như khi bé, lãng phí thiên phú của chính mình, ở loại thi đấu cấp bậc này tiêu hao thời gian!” Du Lượng nghĩ đến thái độ tùy hứng của Thời Quang mỗi lần nhắc tới cờ vây liền không hiểu sao tức giận.

“Em quản nhiều như vậy làm gì, có thể thắng cậu ta không phải là được sao?” Phương Tự thật sự không thể lý giải được sự cố chấp của Du Lượng.

“Bởi vì em không hy vọng, em nhận định đối thủ là người tùy hứng như vậy! Em là muốn thắng Thời Quang, nhưng em muốn lấy thân phận đối thủ mà cậu ấy thừa nhận, ở trên sân đấu đường đường chính chính thắng cậu ta,” Du Lượng ý thức được mình không nên nổi giận với sư huynh liền đổi đề tài khác, “Lần trước cậu ta hạ xuống quá mức tùy ý, tuy rằng hiện tại em còn xa mới là đối thủ của Thời Quang, nhưng vẫn muốn cùng cậu ấy chính thức đối đầu trên sân đấu một lần.”

“Vậy nếu trận đấu tiếp theo hết hi vọng thì sao?” phương tự bốc lên một tia hy vọng.

“Nếu em ko thể thắng, em vẫn sẽ đánh. Em vẫn hy vọng cậu ấy ko lãng phí một năm tài năng của mình tại viện cờ, mà có thể tái ngộ tại kì thi phân hạng năm nay.”

“Nó muốn đi viện cờ, ngay cả Bạch Xuyên cũng nói tôn trọng lựa chọn của nó, ai còn ngăn cản được? Đến lúc đó cậu ta thật sự đi đạo tràng học một năm, em còn có thể...” Phương Tự vừa nói một nửa phát hiện ánh mắt Du Lượng không đúng, cả người đều hoảng sợ, "em không phải , em thật sự muốn đi đó chứ!”

“Nếu em không thể thuyết phục cậu ấy..vậy cùng cậu ấy học một năm sao đó lại thi lên phân hạng” Du Lượng mặt ko biểu tình bình tĩnh nói, đem phương tự đang ngà ngà say dọa tỉnh.

“Tiểu lượng à em bình tĩnh chút, chúng ta không đáng cùng cậu ta so cao thấp, nếu thầy biết được nhất định sẽ vô cùng tức giận, nếu em lại chờ thêm một năm nữa.. thầy sẽ” Phương Tự ko dám nghĩ kéo Du Lượng đến ngoài cửa, sợ người khác nghe thấy, “không được em không thể làm như vậy được, lần này anh thực sự không giúp nổi em đâu!”

“Yên tâm đi sư huynh, em sẽ không liên lụy tới anh đâu, đến lúc đó sẽ có cách thôi, giống như lần này vậy ba cũng không có nói là không cho em đi, anh đừng có lo nữa..”

“Đây là chuyện liên lụy hay không liên lụy sao, sao anh có thể mặc kệ em được, tiểu Lượng à em suy nghĩ lại đi...” Phượng Tự gấp đến mức ko chịu nổi

“Em đã quyết định rồi, không ai có thể thay đổi đâu, sư huynh anh yên tâm đừng lo lắng nữa, ngày mai anh còn phải tiếp tục thực hiện trang wed cờ vây nữa về sớm chút nghỉ ngơi đi” Du Lượng không muốn thảo luận về ván đề này nữa bèn khuyên bảo Phương Tự sao đó xoay người lại vào nhà, còn thuận tay đóng cửa lại.

“Em không phải là sư đệ anh, em là tổ tông của anh mà” Phượng Tự chỉ có thể oán giận nhắc mãi một câu như vậy, ấn ấn cái đầu ẩn ẩn đau tính toán, báo danh còn có Thời Quang đợi Du Lượng thi đấu xong lại nghĩ cách

TBC.

***************

Cốc Vũ: Hôm nay vẫn muốn đánh một trận.

Phương Tự: Tôi cũng muốn