Chương 19

[Thời Quang, hôm nay em nói thật hay ~ Cờ vây là thứ một khi đã yêu, sẽ cả đời không thể rời khỏi.]

Chử Doanh cười tủm tỉm khen ngợi Thời Quang sau khi rời khỏi câu lạc bộ cờ vây.

“Thiết, em đã trải qua một đời rồi, còn không rõ về cờ vây như vậy cũng có chút quá kém cỏi đi?” Thời Quang ra vẻ khinh thường.

[Anh chỉ là rất vui thôi, vì em có thể yêu cờ vây như vậy, nhưng bây giờ chúng tôi không về nhà sao?] Chử Doanh ôn nhu nhìn Thời Quang.

“Trước không trở về, đi tìm tiểu tử Cốc Vũ kia đã, tật xấu của cậu ta phải sớm sửa lại mới được.” Thời Quang đi về phía phòng cờ vây mà Cốc Vũ thường đi.

[Đúng là nên giáo dục thật tốt, tuổi còn nhỏ, đã dùng loại thủ đoạn này chơi cờ, hiện tại không quản giáo thật tốt, sau này lớn lên lầm đường lạc lối thì phải làm sao?] Chử Doanh dùng quạt gõ vào lòng bàn tay.

“Bởi vì anh còn chưa biết thôi, cậu ta còn trộm cờ nữa đó ~” Thời Quang lúc này cũng không gạt Chử Doanh, trực tiếp đem lịch sử đen tối của Cốc Vũ phát ra.

[Cái gì? Trộm cờ! Em sẽ không đổ lỗi cho người ta chứ, phải không?] Chử Doanh nghe xong hoảng sợ.

“Còn oan uổng cái gì nha, kiếp trước là do anh nói cho em biết mà, chỉ là không biết trước mắt cậu ta có lại nhiễm bệnh thối này hay không mà thôi.”

Thời Quang trong lòng sớm đã có dự đoán, cũng không còn tức giận như vậy.

[Hôm nay anh thấy cậu ta chơi cờ, vẫn rất có linh khí, như vậy thật đáng tiếc, chúng ta nhất định phải kéo cậu ta trở lại con đường đúng đắn, Tiểu Quang!] Chử Doanh cư nhiên bắt đầu có chút sốt ruột.

“Biết biết, chúng ta không phải là đang đi đây sao?” Thời Quang vừa đi vừa nói.

Đến phòng cờ vây chướng khí mù mịt, Thời Quang cũng không cần tìm, trực tiếp đi vào trong cùng, quả nhiên thấy Cốc Vũ đang chơi cờ với một đại thúc, Thời Quang cũng không kinh động, không vội không vàng ngồi lên trên bàn mạt chược bên cạnh, dặn dò Chử Doanh, [anh giúp em đi nhìn cậu ấy một chút đi, em đi qua dễ dàng đả thảo kinh xà.] Sau đó cư nhiên tự mình bắt đầu bắt bài mã Trường Thành.

[Vậy anh phải nhìn kỹ, ai, Tiểu Quang em làm gì ở bên kia vậy?] Chử Doanh nhìn chằm chằm Cốc Vũ chơi cờ, phát hiện Thời Quang căn bản cũng không chú ý đến anh bên này.

[Anh không biết à?, cái này gọi là mạt chược, ai ~ em nói cho anh nghe, nếu không phải em sống thêm 14 năm, tuổi bài của em so với tuổi cờ còn lớn hơn nhiều.] Thời Quang dương dương tự đắc, “Chờ một chút, 4 vạn chạm!”

[Cốc Vũ chơi cờ này đúng là có linh khí, sao lại không đi đúng đường?] Chử Doanh tinh thần yêu tài nhìn chằm chằm bàn của Cốc Vũ, [Đường đường là quán quân cờ vây chuyên nghiệp, thời gian chơi cờ còn không bằng thời gian dài chơi mạt chược, đây là chuyện nên kiêu ngạo sao?]

[Cái gì, còn không phải vì anh, nếu không phải khi còn bé gặp được anh nhất định phải để em chơi cờ vây, vậy hiện tại em có thể chính là một tước thần!] Thời Quang không để ý lạch dài oán giận. “Chờ một chút, tám vạn thì phải chạm một chút.”

[Ván cờ này hiện tại Cốc Vũ đang ở thế hạ phong, theo anh thấy ván cờ Cốc Vũ này sẽ thua hai ba mục.] Chử Doanh không để ý đến Thời Quang, thật sự nghiêm túc phán đoán thế cục của Cốc Vũ.

[Em nói anh chứ Chử doanh, chờ chúng ta đấu với cẩu thành công, nhất định phải đi thi đấu mạt chược a~ đến lúc đó chắc chắn em sẽ trở thành Tước Thần a~] Thời Quang biết Chử Doanh tuy rằng nói như vậy, nhưng Cốc Vũ bên kia nhất thời cũng chưa có kết quả, liền tiếp tục đắm chìm trong niềm vui mạt chược, bắt đầu thoải mái suy nghĩ.

[Thời quang! Cốc Vũ quả thật đã trộm cờ!] Đợi đến khi ván cờ này kết thúc, Chử Doanh vẫn là nhìn thấy một màn anh không muốn gặp.

“Cái gì?” Cho dù có chuẩn bị tâm lý chờ sự tình thật sự xảy ra Thời Quang vẫn ngây người một chút, xoay người nhìn về phía Cốc Vũ chơi cờ.

[Tuổi còn nhỏ, đã làm ra chuyện khiến người ta khinh thường như vậy, đáng tiếc, đáng buồn, đáng xấu hổ!] Chử Doanh cắn răng chỉ trích.

“Đến đi, lẩm bẩm cái gì chứ!” Đại thẩm bên cạnh thấy Thời Quang xoay người cũng không cầm bài nhịn không được đẩy đẩy cậu.

“Bảy vạn, thanh nhất sắc tự sờ sờ đυ.ng hồ~” Thời Quang quay trở về, sờ một cái trực tiếp hồ, đem bài đẩy một cái. Đứng lên liền đến vỗ vai Cốc Vũ, “cậu không cùng chúng ta tham gia hoạt động của câu lạc bộ cờ vây, chính là vì tới đây chơi cờ?”

“Chuyện này liên quan gì đến cậu, tôi đã đáp ứng cậu đến lúc đó nói được làm được,” Cốc Vũ cũng không để ý tới cậu.

“Đại thúc chuyện ngài đáp ứng tôi sau khi thua cờ cũng đừng quên nha”. sau đó xoay người rời đi.

“Cậu đợi một lát, cậu là một học sinh, không nên ở chỗ này chơi cờ, đây là điều không đúng.” Thời Quang giữ Cốc Vũ, cố gắng nói sự thật.

“Ai ~ lo nhiều như vậy làm gì?, tôi ăn gạo nhà cậu à?” Cốc Vũ có chút không kiên nhẫn.

“Cậu đã gia nhập câu lạc bộ cờ vây và sẽ cùng chúng ta tham gia thi đấu, mỗi ngày cùng nhau luyện kỳ không được sao? Trình độ của tôi cậu cũng biết, cậu muốn luyện như thế nào tôi đều có thể cùng cậu luyện!” Thời Quang nghiêm túc khuyên can.

“Cậu ít làm bộ giả mù sa mưa này đi, tôi cũng không hiếm lạ! Cậu có phương pháp luyện kỳ của cậu, tôi có cách của tôi, loại thiên tài như cậu vĩnh viễn cũng không hiểu được những người bình thường như chúng ta đi con đường như thế nào!” Cốc Vũ kiêu ngạo cảm thấy Thời Quang là đang khoe khoang, cũng không khống chế được tính tình của mình.

“Mặc kệ là đường nào cũng được, nhưng chỉ có con đường này của cậu là không được!” Thời Quang không dám ở trong hoàn cảnh này vạch trần chuyện hắn trộm cờ, nhìn bộ dáng hắn không để ý cũng bắt đầu tức giận.

“Có được hay không cũng là do tôi tự mình định đoạt, nếu cậu nhìn không quen, cũng đừng tìm tôi tham gia thi đấu nữa!

“Cậu như vậy còn không bằng không tham gia!”

Thời Quang cũng bắt đầu nói không lựa lời.

“Được, đây chính là cậu nói, nhưng tôi sẽ không trả lại CD cho cậu đâu.” Cốc Vũ xoay người rời đi.

Thời Quang trong cơn tức giận cũng không giữ chặt hắn nữa, chờ Cốc Vũ đi rồi, mới có chút mất mát “Chử Doanh, em có phải lại đem sự tình làm hỏng rồi không?”

[Không đâu, không phải vấn đề của em, kế tiếp em muốn làm gì?] Chử Doanh thở dài, nhìn Thời Quang.

“Còn có thể làm sao, ngày mai lại đến đây, mỗi ngày đều đến một chuyến, nhất định sẽ có biện pháp...” Thời Quang không biết phòng cờ vây Tào lão bản còn có thể tìm người thu thập Cốc Vũ hay không, nhân tố không xác định quá nhiều, lại trong lúc nhất thời có chút vô kế khả thi, chỉ có thể đeo túi xách rời đi trước.

Lại không chú ý tới Tào lão bản bên cạnh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Ngày hôm sau tan học, Thời Quang vội vàng chấm dứt cuộc luyện cờ với Ngô Địch, liền chạy tới phòng cờ vây hôm qua, buổi trưa cậu chỉ ra chuyện Cốc Vũ trộm cờ, nhưng vẫn không thể phát huy hiệu quả gì, lại không thể uy hϊếp cậu ta, đến câu lạc bộ cờ vây còn cùng Ngô Địch cãi nhau một trận, chỉ có thể tự mình đi phòng cờ nhìn Cốc Vũ một chút.

Vào cửa đi qua khu mạt chược chướng khí mù mịt còn đang cùng Chử Doanh nổi giận “Chử Doanh anh nói xem, sao kiếp trước em không cảm thấy tiểu tử này hỗn đản như vậy sao nhỉ? Em quyết định, hôm nay em sẽ ngồi trước mặt cậu ta, không phải là muốn chơi cờ sao? em cùng cậu chơi, hơn nữa em mỗi ngày đều đi!”

[Vô dụng thôi, cậu ấy biết mình sẽ thua khẳng định sẽ không hạ cùng em đâu.] Chử Doanh thở dài.

“Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ? Em đã nói với anh. Ai~~~ thú vị” Thời Quang vừa đi vào bên trong, liền phát hiện đại thúc ngồi trước Cốc Vũ kia có chút quen mắt, nhất thời cũng không sốt ruột, dựa vào bàn bên cạnh, lẳng lặng nhìn đại thúc thu thập Cốc Vũ, Chử Doanh chúng ta xem kịch là được rồi, không có việc gì. ”

[Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?] Chử Doanh có chút không rõ.

“Võ đại thúc này là cao thủ, lão bản mời tới giáo dục Cốc Vũ, chúng ta cứ dựa theo kiếp trước đi, sau khi qua việc này, ít nhất Cốc Vũ có thể trở về xã cờ vây chơi cờ. Em chỉ nghĩ không ra, lão Tào này làm sao lại đem sự tình làm trước thời hạn đây?”

[Tiểu Quang! Người đàn ông này ông ta...]

“Suỵt, tiếp theo chỉ cần xem là được.”

......