Chương 21

“Chúng ta lần này là chạy tới lấy chức quán quân, với thực lực sau lần đặc huấn này khẳng định không thành vấn đề! Cho nên Ngô Địch cậu không cần khẩn trương a ~ Cốc Vũ, cậu phải cẩn thận đừng chạy theo đại long của người ta, nếu không cuối cùng sẽ bị phản sát.” Trên đấu trường giải đấu mùa thu trung học, Thời Quang một tay ôm Ngô Địch cùng Cốc Vũ, chuẩn bị làm cho bọn họ một cái ‘phụ đạo trước trận đấu’ cuối cùng.

“Ôi chao, được rồi, cậu đã tra tấn chúng tôi 2 tháng rồi, có xong hay chưa.” Cốc Vũ đẩy tay Thời Quang ra, vẻ mặt không kiên nhẫn, “cậu vẫn nên quan tâm đến bản thân mình đi, chủ tướng của chúng ta à, đừng đến lúc đó khinh địch, còn phải dựa vào doanh kỳ của mình cùng Ngô Địch đoạt lại quán quân.”

“Cắt, làm sao có thể, mình nói cho cậu biết, hôm nay tất cả chủ tướng trong phòng này đều xui xẻo rồi, gặp phải mình chính là bất hạnh lớn nhất của bọn họ, đặc biệt là chủ tướng của trường trung học Thực Nghiệm kia, năm trước Hà Gia Gia bại dưới tay của hắn, hôm nay mình nhất định sẽ giúp anh ấy báo thù, thắng đến hoàn mỹ xinh đẹp, gϊếŧ đến không còn manh giáp luôn!!” Thời Quang trong miệng tùy tiện nói ra những lời tàn nhẫn, lúc cậu ấy vào cửa cũng không tìm được Du Lượng trong đám người của trường trung học thực nghiệm, tuy nói cậu lẽ ra nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có một cỗ tức giận không biết phải phát ra ở đâu, không phân biệt bừa bãi nhìn trường trung học Thực Nghiệm chính là không vừa mắt.

[Không nhìn thấy Du Lượng đã muốn khi dễ bạn học trung học của người ta, vô địch thế giới, em thật sự rất có mặt mũi nha ~] Chử Doanh rất rõ ràng Thời Quang đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn nhìn không nổi bộ dáng này của cậu, nhịn không được ở bên cạnh chửi bới.

“Chuyện này có liên quan gì đến Du Lượng...” Thời Quang nhỏ giọng phản bác, kết quả đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của người mình đang lẩm bẩm.

“Là tôi, tôi chính là chủ tướng của trường trung học Thực Nghiệm.” Du Lượng mặt không chút thay đổi đi tới phía sau Thời Quang.

“Du Lượng?” Thời Quang cả kinh lập tức xoay người lại, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, “cậu.. tại sao cậu lại ở đây?”

“Thực lực của cậu cao hơn tôi rất nhiều, cậu có thể ở chỗ này, tôi vì sao không được?” Du Lượng gắt gao nhìn chằm chằm Thời Quang.

“Tôi, lần trước tôi không giành được chức vô địch, nên muốn cùng bạn bè đem chức vô địch trở về thôi.” Thời Quang khẩn trương nuốt nước bọt, không biết vì sao khi nhìn ánh mắt đen nhánh của Du Lượng, lý do vốn hợp tình hợp lý lại có chút nói không nên lời.

“A, trùng hợp, tôi cũng muốn giúp trường chúng tôi giành được chức vô địch.” Du Lượng gằn từng chữ trở về.

“Nhưng mà, quán quân này đối với cậu không có ý nghĩa gì, cậu hẳn là phải nên chuẩn bị tham gia thi đấu định đoạn mới đúng?” Thời Quang một chút cũng không tin lời Du Lượng nói.

“Cậu còn biết tham gia thi đấu định đoạn? Nếu cậu biết cậu cũng sẽ không xuất hiện ở đây!” Du Lượng nghe thấy định đoạn thi đấu liền nghĩ đến kế hoạch chuẩn bị đi viện cờ một năm của Thời Quang liền cảm thấy gân xanh trên đầu bắt đầu nhảy lên đột ngột, nhưng cậu lại nhắm mắt lại nhịn xuống, “cậu chuẩn bị thật tốt đi, hy vọng một hồi chúng ta có thể có một trận đấu đặc sắc , tôi sẽ cho cậu thấy bốn tháng này tôi đã cố gắng như thế nào.”

“Không phải, tại sao lại là cậu ta?” thời Quang nhìn Du Lượng xoay người rời đi sau lưng thẳng tắp, đến bây giờ cũng không hiểu vì sao Du Lượng lại như vậy, niềm vui vừa mới gặp mặt đã biến mất, thở dài đặt mông ngồi trên ghế, chống tóc ngẩn người.

[Chắc là em ấy muốn cùng em tham gia cuộc thi định đoạn đấy?] Chử Doanh đứng ở một bên giúp cậu phân tích.

“Thời quang, cậu và Du Lượng xảy ra chuyện gì vậy? Gần đây cậu đã chơi cờ vây với cậu ta sao?” Ngô Địch cùng Cốc Vũ ở bên cạnh hai mặt nhìn nhau, vẫn là Ngô Địch hỏi trước, “không phải cậu nói Du lượng sẽ không đến tham gia thi đấu sao?”

“Không biết, mình cũng không muốn biết!” Thời Quang có chút nóng nảy, tiện tay xoa xoa tóc, cố gắng ném chuyện của Du Lượng ra ngoài đầu.” Dù sao chỉ có một trận đấu, hạ thì hạ, hạ xong nên làm gì thì làm.”

“Các cậu làm sao vậy?” Giang Tuyết Minh rút thăm về, cảm thấy tình huống có chút không đúng.

“Nói cho cậu biết tin xấu, chủ tướng trường trung học thực nghiệm Du Lượng, vừa rồi còn tới khıêυ khí©h Thời Quang.” Ngô Địch thở dài.

“A, vậy mình nói cho cậu biết tin tức tốt một chút đi, chúng ta cùng trường trung học Thực Nghiệm không phải cùng một hiệp, vòng cuối cùng mới có thể gặp phải. cũng may mình đi sớm, rút xong vòng hai còn không phải gặp trường trung học Thực Nghiệm. Cho nên, dù như thế nào đi nữa thì cũng có thể là á quân a~” Giang Tuyết Minh cũng không quá để ý đến chuyện này.

“Chúng ta tới không phải vì á quân, Du Lượng giao cho mình đối phó, có điều hiện tại tình huống này, các cậu phải thắng mới có thể làm bảo hiểm đươc !” Thời Quang biết lúc này nên động viên đồng bọn như thế nào.

“Xin mọi người tạm dừng tập luyện, trận đấu sẽ bắt đầu trong năm phút nữa.” Đài phát thanh vừa vặn vang lên, ba người liếc nhau một cái, cùng nhau hung hăng gật đầu, cũng không nói nhiều, thu thập quân cờ trên bàn cờ, ngồi ở vị trí của mình, chuẩn bị bắt đầu thi đấu.

[Tiểu Quang?] Chử Doanh hai tay ôm quạt, khom lưng tiến đến trước mặt Thời Quang.

“Em không sao, em căn bản không quan tâm một hồi có phải chơi cờ với Du Lượng hay không.” Thời Quang vẫn còn cứng nhắc.

[Anh còn chưa nói gì đâu, làm sao em biết chuyện anh muốn hỏi là chuyện của Du Lượng, anh chính là muốn hỏi em xem bàn này là anh đến hay là em đến?] Chử Doanh nhìn bộ dáng lúc này của cậu, âm thầm cười trộm, cầm quạt châm một chút trên bàn, hợp tình hợp lý muốn nhân cơ hội này vớt một ván cờ.

“Chử doanh anh!!” Thời Quang biết Chử Doanh là đang cố ý, quay đầu lại muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt lâp lánh lại ko đành lòng phát hỏa “được được được cho anh đánh cho anh đánh, hôm nay trừ ván của Du Lượng ra tất cả đều nhường anh đánh”

[Tiểu Quang em thật tốt!] Chử Doanh hài lòng, anh sớm đã nhìn ra Thời Quang tràn đầy trong lòng đều là Du Lượng, căn bản không có tâm tình cùng học sinh trung học chơi cờ.

“Trường trung học Thực Nghiệm hai đài thắng.” “Trường trung học thực nghiệm ba đài thắng.”

Thời điểm trường trung học thực nghiệm xác nhận đạt được thắng lợi vòng hai, Du Lượng còn đang cẩn thận cùng chủ tướng trường trung học số 9 chu toàn, ngay từ đầu cậu đã biết trình độ của chủ tướng này kém cậu rất xa, nhưng vẫn rất cẩn thận mỗi một bước đều xuống thập phần ổn thỏa. Thay vì nói là đang chơi cờ, không bằng nói là mượn cơ hội chơi cờ chậm rãi sửa sang lại tâm tình của mình, bất quá theo hai tuyển thủ khác của trường trung học thực nghiệm thủ thắng, vị chủ tướng bị tra tấn đã lâu kia cũng buông bỏ giãy dụa, trực tiếp nhận thua.

“Chưa từng thấy em chơi cờ cẩn thận như vậy, với thực lực của em, thực sự là không cần thiết.” Thầy Doãn đứng bên cạnh đánh giá.

“Em muốn bình tĩnh một chút, trận đấu buổi chiều mới là ván em nhìn trúng.” Du Lượng ngẩng đầu nhìn Doãn lão sư trả lời.

“Vòng thứ hai của Trung Học 13 cũng thắng, 3-0.” Doãn lão sư biết Du Lượng muốn nghe cái gì, không đợi cậu hỏi liền nói ra, “Chủ tướng tên là Thời Quang, chủ tướng của bọn họ quả thật lợi hại, hai trận đấu đều dễ dàng thắng lợi, cờ hình duyên dáng, thành thạo.”

“Em có chuẩn bị tâm lý, cậu ấy có mạnh đến đâu em cũng sẽ không rụt rè.” Du Lượng đăm chiêu.

“Vậy cũng không đến mức, đối thủ của cậu ta quá yếu cũng nhìn không ra trình độ gì nhiều, chỉ có thể nói cậu ta không phụ kỳ vọng của em, cho nên lấy thực lực của em cũng không cần phải như vậy. Hơn nữa lần này thực lực chỉnh thể của trung học 13 đều rất mạnh, tuy rằng bố cục của hai đài và ba đài của bọn họ có chút kỳ quái, nhưng một người cẩn thận, một kiếm tẩu thiên phong, hai đài khác của chúng ta không nắm chắc bắt được bọn họ, vì vậy hy vọng em có thể thắng ván này.”

“Là hạ pháp kỳ lạ như thế nào? Có phải là phong cách giống biến hóa hiện đại không?” Du Lượng có chút cấp bách truy vấn.

“Không phải, Thời Quang kia vừa nhìn đã biết là một phái Sùng Cổ, giống như là ván vừa rồi dùng ‘Ngũ Lục Phi Công’, đây là một định thức cờ cổ đã lâu không có người dùng qua, đối phương ứng đối hoàn toàn không được yếu lĩnh, hơn nữa trình độ quá kém, rất nhanh liền nhận thua. Nhưng hai đồng đội của cậu ta lại dùng định thức hiện đại rõ ràng, chỉ là biến hóa phi thường xa lạ, có cái thầy còn chưa từng thấy qua, theo lý thuyết loại trận đấu như vầy rất ít khi xuất hiện tại loại tình huống đó. Thầy cũng không nghe nói họ tìm thấy giáo viên giỏi nào?” Thầy Doãn nhịn không được phân tích tình huống một chút, mới phát hiện hiện tại nói những chuyện này với Du Lượng không thích hợp lắm, liền vỗ vỗ bả vai Du Lượng an ủi cậu, “thầy nghe nói em đối với Cổ Kỳ có nghiên cứu sâu, cũng không cần sợ những thứ này, bình thường là được, không thành vấn đề. Thầy phải đi và dặn dò hai em kia, em đi ăn một cái gì đó đi.”

“Vâng, cám ơn thầy Doãn.” Du Lượng đáp một tiếng nhưng không có động tác nào, vẫn là ngây ngốc ngẩn người trên ghế, “Thời quang, ai mới là cậu chân chính đây?”

“Mời các tuyển thủ ngồi xuống, trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức.”

Thời Quang ngồi xuống trước mặt Du Lượng, trong lòng nghĩ đến những lời nói của hai thành viên câu lạc bộ cờ vây trường trung học thực nghiệm trong giờ nghỉ trưa, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nghe được, nhưng lần này cậu ngược lại càng thêm khó chịu, cậu đã tận lực tránh né tình huống này xảy ra, cho nên trong kỳ nghỉ hè liền cùng Du Lượng chơi cờ, còn nhờ Phương Tự nói chuyện, lúc này là cậu đợi Du Lượng một kỳ nghỉ hè, đợi đến khi cậu còn cho rằng Du Lượng đã buông tha, nhưng kết quả như thế nào vẫn giống như lần trước?

Thời Quang nghĩ không ra liền không muốn nghĩ nữa, dự định sẽ hạ ván này giống như kiếp trước, sau đó mỗi người một việc. Nhưng khi Du Lượng một lần nữa mở hộp cờ, luống cuống ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trái tim Thời Quang đột nhiên đều thắt chặt lại, cậu đè lại bàn tay đang cầm hộp cờ của Du lượng, nghiêm túc nhìn người trước mặt, “Du Lượng, tôi cảm thấy cậu thật sự không cần phải như vậy, muốn chơi cờ với tôi, tôi có thể tùy thời phụng bồi, không cần cậu lãng phí thời gian đến loại thi đấu cấp bậc này.”

“Có phải là lãng phí thời gian hay không, tôi tự mình định đoạt”, Du Lượng liếc mắt nhìn bàn tay mình bị đè lại, mặt vẫn không chút thay đổi, “hiện tại, với tư cách chủ tướng, cậu vẫn nên đoán trước đi.”

Thời Quang quay đầu phát hiện không chỉ có Ngô Địch và Cốc Vũ, ngay cả tuyển thủ trường trung học thực nghiệm cũng đang kỳ quái nhìn mình, chỉ có thể cau mày, chậm rãi rút tay về, tùy ý nắm lấy quân cờ.

Du Lượng lấy ra hai quân hắc tử đặt ở trên bàn cờ, thời Quang máy móc buông lỏng tay, tùy ý quân cờ rơi trên bàn cờ. Thời Quang căn bản không nguyện ý ảnh hưởng đến cuộc sống của Du Lượng như vậy, cũng không muốn che dấu hào quang vốn có của Du Lượng, cậu tính toán chỉ cần Du Lượng muốn, liền cùng Du Lượng chơi cờ, như vậy Du Lượng cũng không có gì phải cố chấp, Du Lượng đi định đoạn, cậu đi viện cờ, quen biết với Hồng Hà Thẩm Nhất Lãng, lại qua một năm mọi người gặp nhau trên đấu trường chuyên nghiệp, sau đó cùng nhau cố gắng không phải là rất tốt sao?

Du Lượng nhìn người đang ngẩn người ở phía đối diện, đếm chín viên bạch tử trên bàn cờ, cạnh một tiếng đặt hộp cờ bên cạnh tay xuống trước mặt Thời Quang, “nếu cậu dùng thái độ này chơi cờ cùng tôi, vậy sợ là thật sự sẽ thua tôi đó.”

[Đúng vậy, Tiểu Quang, em chỉ có toàn lực ứng phó, chơi tốt ván cờ này, mới xứng đáng với nỗ lực mà Tiểu Lượng bỏ ra]. Ngay cả Chử Doanh cũng nhìn ra có chút không đúng, ở bên cạnh yên lặng bổ sung.

Thời Quang lúc này mới ngẩng đầu nhìn Du Lượng rồi gật gật đầu, đem hộp cờ đen đẩy qua, “Xin lỗi, tôi sẽ toàn lực ứng phó.”

Vì thế hai người đứng dậy, hành lễ, trận đấu bắt đầu.

[Bốn tháng nay Tiểu Lượng nhất định đã nỗ lực rất nhiều, thực lực cũng đề cao hơn, chỗ mấu chốt càng ngày càng kín kẽ.] Chử Doanh nhìn trên ván cờ cơ bản thắng bại đã định, nhịn không được khen ngợi một câu.

Thời Quang cũng nhìn bàn cờ thở dài, ván cờ này quả thật có thể nhìn ra được sự tiến bộ của Du Lượng, phán đoán nhạy bén, rất cẩn thận hạ xuống, đáng tiếc trình độ của Du Lượng hiện tại cũng không đủ để chiến thắng cậu, cậu chỉ có thể không ngừng len lén ngước mắt nhìn vẻ mặt Du Lượng, không biết nên nói cái gì.

“Tôi thua rồi.” Du Lượng ngược lại đối với kết quả này thập phần bình tĩnh, cậu nghiêm túc nhìn ván cờ trước mắt, Thời Quang trong suy nghĩ của cậu quả nhiên đều cường đại như nhau, sẽ hạ đến chỗ mình không ngờ tới, mỗi một bước của mình đều rơi vào vị trí mình cho là tốt nhất, nhưng vẫn là từng bước rơi vào suy sụp. Chỉ là Thời Quang chơi cờ vây lần này không chỉ không sử dụng định thức cổ kỳ, cũng không chú ý đến hình dạng cờ vây ưu mỹ, nói dễ nghe là linh hoạt đa biến,nhưng chính xác thì hoàn toàn là tùy tâm sở dục, ngược lại cùng mình đánh lúc trước rất giống nhau, Du Lượng không biết vì sao mình bị đối đãi khác biệt như vậy, là bởi vì cậu ấy cũng xem mình là đối thủ sao?

“Bốn tháng qua cậu tiến bộ rất lớn, phán đoán cũng phi thường nhạy bén.” Thời Quang thăm dò hướng Du Lượng đáp lời.

“Tôi không cần cậu an ủi, chờ cậu chọn xong đạo trường muốn đi nhớ nói cho tôi biết một tiếng, chúng ta đạo trường gặp.” Du Lượng nhướng mày, cậu có chút không muốn nhìn thấy Thời Quang trước mắt, nói xong quyết định của mình liền đứng lên xoay người muốn đi.

“Du Lượng! Cậu điên rồi sao?” Thời Quang thoáng cái từ trên ghế lập tức đứng dậy, hai tay đặt trên bàn cờ, cũng không để ý là trên sân thi đấu phải thấp giọng nói chuyện, thanh âm càng nói càng lớn, “nếu cậu muốn cùng tôi chơi cờ, tôi tùy thời đều có thể, tôi có thể mỗi ngày cùng cậu chơi cờ, ở nhà cậu từ sáng sớm mở mắt đến buổi tối đi ngủ, cậu muốn hạ như thế nào liền hạ như thế ấy, nhưng xin cậu đừng đem sự nghiệp của mình ra đùa giỡn!”

“Tôi lấy sự nghiệp của mình ra đùa giỡn? là ai nói trước sẽ đi đạo trường?” Du Lượng quay người lại, nghiêng đầu nhíu mày nhìn Thời Quang , không chút yếu thế, “hẳn là tôi nói xin cậu đừng lấy sự nghiệp của mình ra làm trò đùa mới đúng!”

Chử Doanh mở quạt gấp che mặt mình nhìn bọn họ im lặng không lên tiếng, những người chung quanh nhìn cảnh tượng này có chút kinh ngạc, Cốc Vũ bên cạnh quay đầu nhìn hai người giương cung bạt kiếm, phi thường khó hiểu, “Thời Quang, cậu làm gì vậy?”

“Nếu hai tuyển thủ đã hoàn thành trận đấu, xin hãy rời khỏi sân thi đấu không được ồn ào.” Vẫn là trọng tài bên cạnh nhìn không nổi nữa mới lên tiếng duy trì trật tự.

Thời Quang nhìn tình huống chung quanh, đưa tay cầm lấy cổ tay Du Lượng, kéo đi, “Cậu lại đây, hai chúng ta nhất định phải nói chuyện rõ ràng.”

......

TBC.

***************

Trường trung học thực nghiệm: chủ tướng của mười ba trung học chạm vào bàn tay của chủ tướng của chúng tôi a ~