Chương 43: Cấp trên là đàn anh

Thường Ninh không sợ cô ta sẽ bỏ đi với Trần Phi Phàm, chủ yếu là sau khi cô ta và Trần Phi Phàm đi rồi, tình thế sẽ không thể khống chế dẫn tới việc cô ta và Thương Diễn sẽ gặp nhau giống như những gì được miêu tả trong truyện.Thường Ninh hắt xì một cái.

Chỉ một lát sau, Lâm Yến Yến điệu đà đi ra ngoài cửa còn mang theo túi đồ nhỏ.

Thường Ninh không ngăn cô ta được, Lâm Yến Yến cũng cho rằng cậu không có tư cách cản cô ta.

7 giờ tối nay cha mẹ cậu mới tới đây nhưng lúc chuẩn bị cơm trưa, Thương Diễn đã gọi tới.

“Tiểu Ninh, đang ăn cơm sao? Ra ngoài ăn không?” Giọng điệu của Thương Diễn có ý cười.

Thường Ninh đang cắt rau, trả lời anh: “Không được, tôi ăn ở nhà, ra ngoài ăn sao? Giám đốc anh không ăn ở nhà à?”

Sáng nay Thương Diễn bị cha mẹ anh gọi điện bảo quay về nhà, lúc này anh đang ngồi trên sopha trong nhà, mẹ Thương dịu dàng chỉ dẫn bếp nấu canh như nào.

Thương Diễn liếc nhìn phòng bếp, nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Dựa vào tình trạng hiện tại, ở nhà nấu canh, tôi không thích ăn.”

Thường Ninh là người thông hiểu cho người khác, theo bản năng nói: “Có muốn tới nhà tôi ăn cơm không, vừa hay buổi chiều có ga tàu cao tốc.”

Hệ thống 68 cũng vỗ tay: “Được đấy, Trần Phi Phàm bảo vệ Lâm Yến Yến, cậu bảo vệ Thương Diễn, tôi không tin nam chính và nữ chính có thể gặp mặt nhau.”

“Được.” Đầu dây bên kia lên tiếng, Thương Diễn nhanh chóng đồng ý, cúp máy, mặc áo khoác vào rồi bước nhanh tới cửa.

Mẹ Thương nhìn theo bóng của anh, gần đây thường xuyên đi ra ngoài, đêm còn không quay về nhà, có bạn gái rồi sao?

Thương Diễn đi được vài bước lại vòng trở lại, anh lấy bình giữ nhiệt lấy một ít canh.

Mẹ Thương mỉm cười, dịu dàng dò hỏi: “Đi tới nhà Tiểu Ninh sao?”

Khuôn mặt bình tĩnh của Thương Diễn lộ ra ý cười, gật đầu: “Cậu ấy bảo con tới nhà ăn cơm.”

Nghe con trai nói tới nhà Thường Ninh, mẹ Thương nhẹ nhàng thở phào: “Quả thật Tiểu Ninh rất tốt, chỉ là số khổ, mẹ nghe nói tình cảm của cậu ấy không được thuận lợi, vợ của cậu ấy... A... Vợ chưa cưới của cậu ấy... Cũng không phải...”

Mẹ Thương không biết nên gọi người phụ nữ kia như nào, cuối cùng bà nói: “Haizz, nếu con là bạn của cậu ấy...”

“Cậu ấy bận rộn đủ chuyện lại muốn mời con ăn cơm, ngày hôm qua mẹ có mua một ít táo, con mang sang cho Thường Ninh đi. Vợ của người ta sắp sinh rồi, chắc chắn sẽ cần dùng tới.” Mẹ Thương nhìn anh với ánh mắt kỳ quái nhưng vẫn đi chuẩn bị quà cho anh, thở dài một tiếng rồi vỗ nhẹ lên vai anh.

Thương Diễn không phản bác, cầm theo đồ thành thục đi với căn hộ đã thuê, đi nhanh lên lầu gõ cửa phòng.

Thường Ninh mở cửa nhìn thấy người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh vào ngày chủ nhật lại nghĩ tới việc bản thân mặc đồ thoải mái ở nhà, cậu có chút xấu hổ: “Giám đốc, tôi đi đổi quần áo trước đã.”

“Không cần, cậu mặc đồ ở nhà nhìn rất đẹp.” Thương Diễn nheo mắt, nở nụ cười trêu ghẹo.

Thường Ninh thở dốc, muốn nói rồi lại thôi, Thương Diễn cắt ngang suy nghĩ của cậu.

“À, có thể ăn cơm chưa?”

Thường Ninh vội vàng gật đầu, mang thức ăn ra bàn.

Bắp nấu sáng nay vẫn chưa ăn hết, Thường Ninh không muốn ăn cơm nên đã hâm nóng bắp lại để ăn tiếp, vừa ăn vừa nhìn Thương Diễn ở trước mặt.

Thương Diễn có dáng người cao lớn, cho dù là con nhà giàu có nhưng chẳng chút kén ăn, ăn uống cũng rất từ tốn.

“Ăn ngon không?” Thường Ninh nhìn anh ăn cơm, tìm chủ đề nói chuyện.

Thương Diễn gật đầu.

Mắt Thường Ninh sáng lên, trong lòng có chút cảm động, quả nhiên cậu nấu ăn không khó ăn như Lâm Yến Yến nói, đây mới đúng là phẩm chất của nam chính! Nhưng ngàn vạn lần đừng hắc hóa cưỡng ép cậu.

Sau khi Thương Diễn ăn xong còn chủ động giúp cậu dọn chén đũa, Thường Ninh muốn giúp đỡ lại không có cơ hội.

“Tiểu Ninh, cậu ăn bắp trong tay mình trước đi, nó sắp nguội rồi.” Thương Diễn mở vòi nước ấm ra để rửa chén trong phòng bếp.

Thường Ninh không có khẩu vị: “Tôi no rồi.”

“Vậy... Tôi nếm thử một chút.” Thương Diễn bước về trước, lơ đãng ép Thường Ninh và một góc phòng bếp, khom lưng cắn lên bắp trong tay Thường Ninh.

Thường Ninh mở to mắt nhìn nơi cậu đã cắn bị anh cắn lên.

Thường Ninh vô thức đẩy anh ra: “Phòng bếp quá nhỏ, Giám đốc anh dựa tôi sát quá rồi.”

Thương Diễn nắm lấy cổ tay cậu, không để cậu phản kháng: “Không gần...” Còn chưa đủ gần.

Thương Diễn cúi người tựa sát vào cậu, hơi thở gần như dây dưa vào nhau giống như có chút vị bắp: “Cực kỳ ngon...”