Chương 44: Cấp trên là đàn anh

Thường Ninh ngẩn người nhìn anh, hệ thống 68 cũng hơi giật mình.Hệ thống 68 ở trong giao diện riêng, liếc nhìn Thương Diễn với ánh mắt ngờ vực, nhỏ giọng nói: [Tại sao anh ta lại ăn ngô của ngài?]Dù là bạn tốt cũng không đến mức ăn đồ ăn của đối phương.

Vấn đề ngô không quá quan trọng, Thường Ninh cảm thấy anh thật sự dựa sát quá.

Thường Ninh vẫn còn rất để ý lucky kiss của Thương Diễn lúc ở thang máy, dùng thái độ cứng rắn đẩy ra cặp kính trên mặt mình, ép chính mình ngẩng đầu, Thương Diễn nói cắn, lại hôn lên môi cậu.

Dường như nhiệt độ cực nóng của cơ thể còn vương vấn ở ngoài miệng của Thường Ninh, lúc này Thương Diễn dựa sát như vậy, giống như ngay sau đó anh sẽ không hề áp chế tiếng gầm gừ của dã thú trong nội tâm, dùng sức cắn xé hôn môi chính mình.

Sự im lặng ngắn ngủi, gió ngoài cửa sổ quét qua cửa kính, bậu cửa sổ bật tung, vô tình thổi bay chiếc cửa sổ bị hỏng lâu ngày, làm cho nhiệt độ trong nhà càng thấp.

Thương Diễn định bỏ qua, nhưng khi nhìn thấy Thường Ninh bị lạnh, thân thể hơi run lên, anh không hề nghĩ ngợi nghiêng người vươn tay định đóng cửa sổ lại.

Anh rất to cao, cánh tay cũng dài, vai rộng, eo thon, vải dệt được cắt may khéo léo bị tư thế của anh căng chặt, hiện rõ vòng eo rắn chắc của anh.

Một tay của Thương Diễn chống trên mặt bàn phòng bếp, liếc nhìn Thường Ninh, cười nói: “Được rồi.”

Thường Ninh dựa sát tường, sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời.

Thường Ninh nắm chặt bắp ngô trong tay, vô thức vuốt ve cánh môi, nuốt nước bọt, vừa rồi do chính mình suy nghĩ miên man sao?

Hiện tại tâm trạng của Thương Diễn rất tốt, sau khi rửa sạch sẽ bát đũa, lau khô bàn tay, nói: “Mẹ tôi tặng một ít táo đỏ, bảo bổ máu cho cậu.”

“Cảm ơn dì.” Thường Ninh đứng trước bàn, lấy ra quả táo được đóng gói cẩn thận và bát canh ra.

Mẹ Thương là một người tốt! Thường Ninh bưng bát canh nhấp một ngụm, nói rõ lý lẽ, dịu dàng tri kỷ, nhưng con trai của bà lại là một người rất hư, hư từ trong xương cốt, không màng tình nghĩa bạn tốt, quan hệ cấp dưới, tùy ý hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm.

Canh uống rất ngon, Thường Ninh mím môi, nghĩ về mẹ Thương dịu dàng, cậu phải kéo Thương Diễn về chính đạo bằng mọi giá.

Không cần lúc nào cũng nhớ thương phụ nữ đã có chồng!

Sau khi dọn dẹp nhà cửa, hai người ra ngoài, lúc này trời đang mưa, gió lạnh thổi đến, bên ngoài quá lạnh.

Một tay Thường Ninh cầm ô, mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, đeo khăn quàng cổ và kính, hơi gẩy tóc, muốn tạo ra một kiểu mới, không muốn để ba mẹ thất vọng.

Ngũ quan của Thường Ninh không tệ, đường cong không quá lập thể, thiên về dịu dàng, đôi môi tái nhợt luôn nhẹ nhàng mím lại, không có biên độ, cho người ta cảm giác hơi hướng nội, hy vọng kiểu tóc mới có thể thêm điểm cho bản thân.

“Ổn không?” Thường Ninh đang ngẩng đầu điều chỉnh kiểu tóc của mình, phát hiện mỗi một sợ tóc của Thương Diễn đều ở đúng vị trí của mình.

Mặc dù Thương Diễn cho chính mình đội nón xanh, nhưng thông qua mấy tháng ở chung, Thường Ninh càng thêm bội phục Thương Diễn, các mặt đều rất kín đáo.

Áp lực công việc của anh rất lớn, nhưng vẫn có thời gian phun keo xịt tóc tạo kiểu.

“Rất đẹp.” Thương Diễn đối diện với cậu, hơi nheo mắt lại, vỗ vỗ bờ vai của cậu.

Trong ga tàu cao tốc không quá lạnh, Thường Ninh rót hai cốc nước ấm, hai người ngồi đợi trong góc phòng, Thường Ninh ngồi dựa vào cây cột.

Bình thường hai người ở công ty thường nói về công việc, hiện tại cuối tuần yên tĩnh ở cùng một chỗ không nói gì, Thường Ninh nghiêng đầu dựa vào cây cột, định nói lại thôi, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Tại sao hôm nay anh lại dựa gần như vậy… Gần như sắp hôn nhau. Thương Diễn ngồi bên cạnh vẫn luôn thẳng eo lưng, không nhúc nhích nhìn màn hình. Thường Ninh im lặng cúi đầu, hay là thôi.

Sau nụ hôn lần trước, Thường Ninh cảm thấy vận may của mình tốt hơn chút, Lâm Yến Yến vẫn chưa gặp mặt Thương Diễn.

Đột nhiên Thường Ninh nhớ đến việc thành viên tổ 3 nhờ mình.

“Giám đốc, anh đã giao phương án đoàn chưa?” Thường Ninh cao giọng nói.

Thương Diễn lắc đầu, Thường Ninh vội vàng nói ra nguyện vọng của thành viên tổ 3, nhếch miệng cười nói: “Bước đầu của kế hoạch quá mệt quá xa, mọi người muốn đi vùng ngoại ô cắm trại dã ngoại hai ngày, vừa lúc có một căn cứ cắm trại dã ngoại.”

“Cậu muốn chọn cái gì?” Thương Diễn chưa nói đồng ý hay không, chỉ hỏi cậu, ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt tươi cười của Thường Ninh.

Thường Ninh thở ra khói: “Tôi cảm thấy đi cắm trại dã ngoại khá ổn.”

Thương Diễn nói ừ: “Vậy đi cắm trại dã ngoại.”

Thường Ninh chớp mắt, không ngờ anh đồng ý dễ như vậy, cũng không nói gì nữa, thời gian chờ đợi luôn rất khô khan vô vị.