Chương 33: Cấp trên là đàn anh

Thường Ninh nhớ tới lần đầu tiên cậu chính thức thấy Thương Diễn, lãnh đạo trong công ty vì hắn mà tổ chức riêng một buổi lễ hoan nghênh.

Thường Ninh lúc đấy đứng ở sau lưng vô số cấp trên, tầm mắt lướt qua đám người tầng tầng lớp lớp rơi xuống trước cửa thang máy, chữ số hiển thị tầng thang máy không ngừng nhảy lên, cùng với bóng người giao điệp, trong lúc nhất thời lại có chút mộng ảo.

Trên mặt đất được trải thảm đỏ, lãnh đạo đứng ở hai bên như là bảo tiêu duy trì trật tự, Thường Ninh bị đẩy đến cuối cùng, đang vội tìm vị trí, nhấc đầu vừa lúc thoáng nhìn thấy đại soái ca mà cốt truyện miêu tả.

Thương Diễn cao 1m92, đứng ở cửa thang máy hơi gật đầu, trên người ăn mặc tây trang màu xám đậm được định chế riêng, trước ngực đeo thẻ nhân viên.

Hắn vừa xuất hiện, đám người giống như sóng nhiệt, nháy mắt cuồn cuộn xông lên, trong lúc nhất thời dòng người chen chúc xô đẩy. Thường Ninh khó khăn lắm mới nhìn thấy Thương Diễn.

Đây là lần đầu tiên Thường Ninh gặp mặt Thương Diễn.

Thương Diễn là người cực kỳ có cảm giác tồn tại, hắn một câu cũng chưa nói, đứng ở cuối thảm đỏ, hơi nghiêng đầu nâng cằm lên, độ cung khóe miệng gợn lên gãi đúng chỗ ngứa, triển khai một nụ cười đầy tự tin.

“Buổi sáng tốt lành!”

Khoảnh khắc đó, Thường Ninh liền biết Thương Diễn cũng không phải một tiểu lãnh đạo nhảy dù vào công ty đơn giản như vậy.

Mặt ngoài ôn hòa chỉ là ngụy trang, Thương Diễn là con người từ nhỏ bị cha mẹ ký thác kỳ vọng, lấy tiêu chuẩn cao nhất mà bồi dưỡng, là một kẻ có dã tâm.

Nhất thời, Thường Ninh và hệ thống 68 đều có thể lý giải vì sao Lâm Yến Yến lại rung động đối với Thương Diễn.

Con người của hắn đích xác cũng đủ mê hoặc nhân tâm.

Hệ thống 68 phun tào: [Tâm động thì tâm động, nhưng là Lâm Yến Yến có giỏi thì đừng đội nón xanh cho ký chủ a.]

Thương Diễn lấy thân phận bạn tốt tự cho mình là đặc biệt, lần trước Thường Ninh cho rằng lúc trước cậu đã nhìn lầm, nhưng giờ này khắc này, cậu lại mơ hồ nhìn thấy con ngươi Thương Diễn chợt lóe lên tia sáng.

Thường Ninh thật muốn ngất luôn tại chỗ.

“Tiểu Ninh, để tôi đưa cậu về nhà trước đi.” Thương Diễn ngữ điệu vững vàng mang theo nhu hòa…… Thường Ninh lại bắt đầu hoài nghi hay là do cậu nghĩ sai rồi?

Đến tiểu khu, đồ vật Thường Ninh mua sắm không nhiều lắm, chỉ cần một người là có thể xách lên, cũng không cần Thương Diễn đưa đến trong nhà.

Hơn nữa……

Thường Ninh nhìn về phía tầng sáu, đèn còn sáng rõ, Lâm Yến Yến cư nhiên đã trở lại?

Cậu khẳng định không vui làm Thương Diễn lên tầng.

“Giám đốc, tôi đi trước vậy, Yến Yến đang ở trong nhà.” Thường Ninh cong eo, có chút ngượng ngùng, cậu không ngừng phiền toái Thương Diễn một lần, lại đều không cho đối phương lên lầu uống một chén trà nóng.

Thường Ninh áy náy mà nói: “Giám đốc, tôi sẽ chăm chỉ công tác, tuyệt đối không để việc tư ảnh hưởng sinh hoạt. Chuyện kia, bởi vì Yến Yến đã về nhà, mà cô ấy có vẻ không thích tôi mang bằng hữu về nhà, thứ lỗi…..”

Thương Diễn ừ một tiếng, cười khẽ nói: “Cảm tình thật tốt a, không phải cậu hoài nghi cô ấy xuất quỹ sao?”

Thường Ninh ngượng ngùng mà nói dối: “Tuy rằng Yến Yến có chút không quá thích tôi, nhưng rốt cuộc còn nguyện ý ở lại đây, hơn nữa…… Trong bụng Yến Yến còn có bảo bảo.”

“Cho nên, tôi tính toán bình tĩnh một đoạn thời gian sẽ cùng Yến Yến nói một câu.” Thường Ninh tựa hồ đã theo thói quen sinh hoạt, bị chèn ép đến cúi đầu.

Thường Ninh càng nói càng thành thạo, dù sao không sai biệt lắm, cứ nói như vậy đi.

Tuy rằng nữ chính xuất quỹ, nhưng nam hai là cậu đây vẫn nhẫn nhịn như cũ ái nàng!

Thương Diễn hít sâu một hơi, nhìn Thường Ninh.

Hắn đã sớm điều tra ra việc Lâm Yến Yến xuất quỹ, lại biết nàng mỗi tháng đều lấy tiền lương của Thường Ninh đi trả nợ, cũng minh bạch chuyện Lâm Yến Yến thường xuyên nhục mạ Thường Ninh, nhưng lại không có biện pháp rời đi cậu.

Nàng yêu cầu một người toàn tâm toàn ý ái nàng, làm bảo mẫu chiếu nàng, hơn nữa bảo mẫu này còn phải cho không tiền cho nàng trả nợ.

Làm Lâm Yến Yến nhẫn tâm rời đi, trong khoảng thời gian ngắn đại khái cũng không tìm thấy kẻ khác coi tiền như rác.

Mà kẻ coi tiền như rác này hiện giờ chính là bạn tốt của hắn.

Giờ phút này, Thường Ninh cũng đang tìm kiếm tư liệu mà nguyên tác miêu tả.

[Người khôn khéo như Thương Diễn nhận định Lâm Yến Yến, uy hϊếp nàng, lấy việc nếu nàng không thỏa hiệp liền cho hấp thụ ánh sáng chuyện nàng xuất quỹ mang thai còn lừa gạt Thường Ninh, đồng thời vận dụng quyền lợi tính toán ở lúc công ty tinh giảm biên chế, đem Thường Ninh đuổi đi!]

[Lâm Yến Yến thân thể mềm yếu, trên mặt ủy khuất ép dạ cầu toàn, trong lòng lại vui mừng bị hắn cưỡng bách.]

Thường Ninh và hệ thống 68 đồng thời rơi lệ, một đôi cẩu nam nữ! Hai ngươi chơi cường thủ hào đoạt lấy người khác làm đạo cụ trợ hứng?

Cũng may hiện tại, Thường Ninh cảm thấy hết thảy đều có thể khống chế.

“Vậy ngày mai thấy, giám đốc.” Thường Ninh thấp giọng nói.

Thương Diễn gật gật đầu, an tĩnh nhìn Thường Ninh kéo theo túi mua hàng, xoay người bò lên lầu, bóng dáng biến mất ở hàng hiên.

Hắn vươn tay từ ngăn tay vịn lấy ra một lọ thuốc, một tay vặn ra nắp lọ, đem viên thuốc thả vào miệng, cùm cụp một tiếng, thuốc viên bị hắn cắn đến chia năm xẻ bảy, cảm giác chua xót theo bột phấn phân tán lan tràn toàn bộ khoang miệng.

Thương Diễn ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ phòng 601, nhớ tới nữ nhân kia mang thai còn muốn câu dẫn hắn, biểu tình chán ghét, chậm rãi hừ nhẹ.

“Hừ……”

Giờ phút này, Thường Ninh đang sải bước trên cầu thang, nỗ lực sắm vai một kẻ nhút nhát nội hướng hèn mọn “Liếʍ cẩu”, chịu đựng điểm mấu chốt của cốt truyện, phá hư không cho Thương Diễn và Lâm Yến Yến gặp mặt, làm hai người không cần cấu kết với nhau làm việc xấu, về sau cậu có thể chơi domino nhiệm vụ ngạo thiên sảng tạc thiên.

Thường Ninh kéo cơ thể mỏi mệt nện bước hướng lên trên, trong đầu phân tích hành vi Thương Diễn.

Hệ thống 68: [Rõ là có chút kỳ quái, hắn đối với ngài quá tốt.]

Thường Ninh chính là hảo bằng hữu của Thương Diễn, tưởng tượng như vậy cũng không có gì không đúng.

Thường Ninh không kịp nghĩ nhiều, đi đến trước cửa phòng cho thuê, chìa khóa mở khóa không thành công, bên trong đã bị khoá trái.

“Yến Yến, anh về rồi.” Thường Ninh gỡ mắt kính, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi gõ cửa.

Lâm Yến Yến đang muốn gân cổ lên mắng Thường Ninh, nhưng lại sợ hãi vị nam nhân anh tuấn nam nhân trên tầng 7 nghe được, cố nén lửa giận đi ra mở cửa.

Sách, từ khi tiên sinh phòng 701 tới, nàng đều không có phương tiện mắng Thường Ninh……

“Lại đi đâu lêu lổng?!” Lâm Yến Yến đè thấp thanh âm, đánh đòn phủ đầu chỉ trích Thường Ninh.

Thường Ninh cúi đầu kiên nhẫn giải thích, cũng đem đồ vật đưa ra: “Anh có mua một ít khăn trải giường vỏ chăn, còn có quần áo cho bảo bảo, muốn anh nấu cơm không? Vừa lúc anh cũng chưa ăn cơm tối.”

“Ăn rồi, hôm nay tôi đang nôn nghén, nếu để tôi ở trong nhà ngửi được một chút mùi ga nào, tôi liền đánh chết anh!” Lâm Yến Yến cố ý làm khó dễ cậu, cười lạnh một tiếng, lập tức trở lại trong phòng, bang một tiếng đóng cửa lại.

Thường Ninh cùng hệ thống hai mặt nhìn nhau, hệ thống 68 trấn an hắn: [Không có việc gì, ký chủ, nhịn một chút, nhịn một chút là được!]

Thường Ninh: “Chính là ta đói bụng a.”