Chương 32: Cấp trên là đàn anh

Thương Diễn mặt mang mỉm cười: “Để tôi lái xe đi, nhiều đồ vật không dễ di chuyển, xem thời tiết nói buổi chiều khả năng sẽ có mưa.”

Thường Ninh rất tưởng cự tuyệt ý tốt của hắn, nhưng Thương Diễn đã an bài hành trình, thái độ không dung cự tuyệt.

Buổi chiều tan tầm, Trần Phi Phàm đi tới, hắn tâm thần không yên, nghi hoặc vì cái gì hắn lại cảm thấy Thường Ninh xinh đẹp.

Nhất định là hắn nhìn lầm rồi, hắn chắc chắn mà tưởng.

“Văn kiện nãy tôi bảo cậu xem đâu? Xem xong rồi sao?” Trần Phi Phàm tức giận mà nói.

Thường Ninh lấy văn kiện cho hắn, Trần Phi Phàm tùy ý lật xem, văn kiện chỉnh sửa hợp lý, nội tâm hắn càng khó chịu.

" Văn kiện này cậu sửa thoạt nhìn như rất dễ dàng.”

Thường Ninh không để ý đến giọng điệu khıêυ khí©h của, thầm nghĩ phú nhị đại lá gan thật lớn, hắn khıêυ khí©h bạn trai trên danh nghĩa của Lâm Yến Yến, đúng là không sợ bị người thọc chết.

Đột nhiên Trần Phi Phàm sách một tiếng, duỗi tay muốn giữ chặt cậu: “Tôi cho cậu đi rồi sao?”

“Tôi cho cậu ấy đi, như thế nào, cậu không cho sao?” Thương Diễn dựa vào cửa văn phòng, hơi buông xuống đầu, tầm mắt từ trên người Thường Ninh dời đi hướng đến Trần Phi Phàm, ánh mắt cất giấu một tia không kiên nhẫn.

Trần Phi Phàm nhìn nam nhân khí thế bức người, rõ ràng là Thương Diễn đang cười, nhưng hắn lại cảm giác được một cổ lạnh lẽo quen thuộc nảy lên trong lòng, chợt nhớ đến lời các trưởng bối dặn dò chính mình.

Không cần trêu chọc người lãnh đạo trực tiếp, càng không cần trêu chọc những kẻ một bước nhảy vọt vào vị trí lãnh đạo.

Mà Thương Diễn chính là một vị lãnh đạo như thế.

Sắc mặt Trần Phi Phàm khó coi, môi ngập ngừng, cuối cùng vẫn là không nói gì, thuận miệng đáp một câu có lệ liền vội vã rời đi.

Thương Diễn lộ ra ôn nhu tươi cười, đi đến bên cạnh Thường Ninh, dựa vào cậu nói: “Hắn vẫn luôn tìm cậu phiền toái sao?”

Thường Ninh ha một hơi, nói: “Chỉ là phiền toái ngoài miệng thôi.”

“Cậu xác định?” Thương Diễn ngữ khí ý vị thâm trường, tựa hồ muốn nói gì đấy, nhưng đang muốn nói tiếp thì di động vang lên.

Bấm nhận điện thoại, Thương Diễn lộ ra sắc mặt khó coi: “Tôi còn có chút việc, đại khái phải họp nửa giờ.”

“Vậy tôi xuống dưới đại sảnh chờ đi.” Thường Ninh cũng không vội.

Bởi vì hôm nay Lâm Yến Yến lại không tính toán về nhà sớm, buổi chiều đã nhắn tin thông tri Thường Ninh buổi tối nhớ để cửa, nàng ở bên ngoài chơi đến hơn 11 giờ mới trở về.

Thường Ninh cắn răng, vừa thấy là biết đi hẹn hò với Trần Phi Phàm.

Lâm Yến Yến thật là không đem cậu để vào mắt.

Thường Ninh còn vướng nhiệm vụ, không thể đâm thủng gièm pha giữa Lâm Yến Yến và Trần Phi Phàm, sợ hãi sau khi đôi gian phu da^ʍ phụ bị cho hấp thụ ánh sáng, hai người bọn họ luống cuống quá mức, đập nồi dìm thuyền chạy mất làm nhiệm vụ thất bại.

Thương Diễn thấy Thường Ninh nguyện ý đợi hắn, khóe miệng tươi cười càng rõ: “Thật tốt quá, nhất định phải chờ tôi nhé.”

Thường Ninh ngồi ở lầu một, cũng không cảm thấy chờ đợi buồn tẻ, vừa lúc chải vuốt lại cốt truyện một chuyện.

Ít nhất hiện tại cốt truyện diễn biến thực ổn định, hai người Thương Diễn cùng Lâm Yến Yến căn bản liền chưa gặp mặt.

Thường Ninh nắm tay, đây chính là đại tiến bộ a! Ánh sáng thắng lợi đã ở phía trước.

Nửa giờ thực mau qua đi, Thường Ninh ngồi lâu cảm thấy đau eo, đứng dậy đi lại, mới vừa đi hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân.

Thường Ninh đang muốn quay đầu, đột nhiên lại bị người ôm chặt bả vai, nam nhân khom lưng dựa vào cổ cậu, hơi thở phả thẳng vào sau gáy.

Thường Ninh có chút kỳ quái, oai oai đầu, muốn tránh đi hơi thở nóng rực trên cổ.

“Tiểu Ninh, đi thôi.” Thương Diễn thấp giọng nói.

Thường Ninh thành công bị hắn quấy rầy suy nghĩ.

Hai người dạo qua thương trường, xuyên qua hành lang hình cung ở tầng 3, chen chúc trong đám người hướng về mấy cửa hàng đồ dùng gia dụng.

Hôm nay ở đây có tổ chức hoạt động, mời minh tinh biểu diễn ca nhạc, khách hàng nhiều không đếm đếm nổi.

“Đông quá đi, phía dưới hình như có một đại minh tinh……” Thường Ninh bị đẩy tới bên cạnh Thương Diễn, lời nói đột nhiên im bặt.

Thường Ninh cúi đầu, một bàn tay to bao vây lấy tay phải của cậu.

Thương Diễn nhẹ nhàng cầm tay cậu, hơi nghiêng nghiêng, đầu ánh mắt thâm thúy nhìn Thường Ninh: “Thế này sẽ không bị đi lạc.”

“A…..” Thường Ninh cảm thấy kỳ quái, nhưng không biết nói như thế nào.

Thường Ninh nhớ tới lúc ban ngày Thương Diễn dựa quá gần cậu, mím môi.

Hai người mua đồ vật không quá rối rắm, thực mau liền mua xong, chỉ là khi ra thương trường tiêu phí một phen công phu, thật vất vả mới từ trong biển người ra tới xe.

"Thiếu chút nữa đi lạc trong thương trường rồi.”

Thường Ninh và Thương Diễn lại không truy tinh, cũng không quan tâm tới việc thương trường có tổ chức hoạt động hay không, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp được loại sự tình này.

Thường Ninh nhìn nhìn lòng bàn tay: “Giống như có chút ra mồ hôi.”

“Thật sao?” Thương Diễn vốn định khởi động xe, lại dừng lại chuyển hướng chạm nhẹ vào tay Thường Ninh, vui vẻ mà nói, “Để đàn anh cọ cọ cho, tay của Tiểu Ninh thực mềm.”

Thường Ninh theo bản năng mà thu tay lại, quẫn bách mà đặt tay ở trên đùi.

Quá kỳ quái, hai nam nhân ngồi ở trên xe nắm tay……

Bên trong xe có vẻ chật chội hẹp hòi, che chắn náo nhiệt phía ngoài kia, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Thương Diễn ánh mắt thâm thúy, vươn tay đi theo bao trùm lấy mu bàn tay Thường Ninh, lại trở tay Thường Ninh lại, lòng bàn tay cọ xát với lòng bàn tay Thường Ninh.

Thương Diễn nhận thấy Thường Ninh còn tưởng rời đi, ngón tay chậm rãi dùng sức, cắm vào khe hở giữa những ngón tay, cường thế dùng sức mà nắm chặt.

“Tiểu Ninh.” Mu bàn tay Thương Diễn nổi lên gân xanh rõ ràng.

Bên ngoài bãi đỗ xe, loáng thoáng thấy được người người cầm đèn huỳnh quang cùng đèn bài lục tục mà đi qua, theo đám đông đi về phía thương trường xem minh tinh.

Thời tiết trở lạnh, sắc trời thực mau ám trầm, tiếng hoan hô từ nơi xa cuồn cuộn vọng lại đây, truyền vào trong tai Thường Ninh.

“Tiểu Ninh, tay cậu lạnh quá.” Thương Diễn ha một ngụm nhiệt khí, sắc mặt vô cảm, như thể việc hắn nắm tay Thường Ninh là chuyện thật bình thường.

Bất quá thực mau Thương Diễn liền buông lỏng tay Thường Ninh ra, phảng phất như vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh.

Thường Ninh giơ tay gạt nhẹ chóp mũi, trong lòng cảm thán nam chính thật là thích giúp đỡ mọi người, tay cậu quá lạnh hắn cũng phải quản.