Chương 34: Cấp trên là đàn anh

Rốt cuộc tối đó Thường Ninh đành chỉ ăn hai quả táo cho chắc bụng.

Sáng sớm hôm sau, như mọi khi, Lâm Yến Yến vẫn còn đang ngủ, cậu không dám to tiếng đánh thức người ta, vội vàng ra ngoài mua bữa sáng mang đến công ty ăn.

Đồng nghiệp nhìn Thường Ninh đầy nghi hoặc khó hiểu.

“Tổ trưởng, tối qua anh không ăn cơm sao?”

“Vẫn là phải chú ý thân thể, tóc anh có vài sợi nâu rồi, không còn đen bóng như trước kia nữa.”

Thường Ninh hút một ngụm lớn sữa bò, chủ yếu là trong nhà không có dự trữ lương khô, đều là một ít trái cây, lúc ấy cậu ăn xong chưa cảm thấy có gì không ổn, nhưng thực mau liền bị tiêu hóa.

Thường Ninh nhìn về phía mọi người: “Vây quanh tôi làm gì?”

“Dựa theo lưu trình bộ môn, thứ sáu mỗi này tổ chức hoạt động tập thể, tổ trưởng, có cần hỏi ý kiến giám đốc về việc này không, làm tổ của chúng ta đơn độc đi cắm trại dã ngoại, cũng đừng bay ra nước ngoài đến bờ cát bờ biển làm gì, quá mệt mỏi.”

“Mọi người đều thương lượng xong rồi, tổ trưởng, anh nghĩ thế nào?”

Thường Ninh cảm thấy có đạo lý, dù sao cậu cũng sẽ không đi nước ngoài chơi, phòng khi lúc Lâm Yến Yến lâm bồn lại vắng mặt.

Mà trong nguyên tác, đúng là vào thời khắc quan trọng này thì đồng nghiệp và các bằng hữu của cậu đều đang bận đi chơi nghỉ dưỡng, tìm người để mượn xe đều mượn không đến, lại vừa lúc đυ.ng phải Thương Diễn dụng tâm kín đáo.

“Nhưng là đây là hoạt động tập thể của toàn bộ môn, mà tổ của chúng ta lại muốn tách ra đi riêng, chỉ sợ không dễ dàng như vậy……”

Mọi người cũng đã nghĩ kỹ biện pháp: “Vậy trước tiên cứ mời giám đốc đi ăn……”

“Vây quanh ở nơi này không làm việc, Thường Ninh, tổ viên của anh thật là lợi hại a! Khó trách hiệu suất công tác kém như thế!” Trần Phi Phàm vừa bước vào đã châm chọc mỉa mai.

Đồng nghiệp khác có ngốc đi chăng nữa cũng nhìn ra được hai người Trần Phi Phàm và Thương Diễn là cùng một loại người, bối cảnh đều không bình thường.

Thường Ninh nhìn về phía các tổ viên khác: “Đừng lo, chuyện kia tôi sẽ tìm cơ hội đề cập với giám đốc Thương, bất quá hôm nay hình như anh ấy không ở công ty, mọi người về chỗ làm việc trước đi.”

“Cái gì mà cứ Thương Diễn này Thương Diễn kia?” Trần Phi Phàm cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay ném một chồng tư liệu xuống bàn.

“Phó giám đốc, mấy cái này không nằm trong phạm vi chức trách của tôi.” Thường Ninh nhíu mày, nhưng thái độ của Trần Phi Phàm rất kiên quyết.

Giằng co hồi lâu, cậu chỉ có thể thở dài, vẫn lựa chọn đáp ứng làm việc

Chờ đến lúc tan tầm, Thường Ninh xoa xoa giữa mày, kỳ quái, Thương Diễn cư nhiên xin nghỉ, mà tin tức này cậu lại biết được từ bộ phận nhân sự.

Thường Ninh sờ sờ mái tóc, chẳng lẽ Thương Diễn bị ốm sao? Cậu thực không quen với việc Thương Diễn không ở đây, cả ngày tâm trạng đều trầm xuống.

Chắc phải bớt thời giờ đi thăm hắn vậy……

Thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, trong công ty rất nhiều người cũng không còn ăn mặc áo ngắn cộc tay, thay vào đó nhìn đâu cũng toàn là áo khoác dài ngắn khác nhau.

Thường Ninh duỗi eo, cầm lấy áo khoác xuống lầu,gỡ mắt kính ra, một mình xuống lầu.

Ở cổng lớn, không ngờ ngoài dự kiến cậu lại gặp được một người, Lâm Yến Yến đĩnh bụng to đứng trước cửa công ty, nàng cũng không nghĩ tới Thường Ninh làm việc ở chỗ này.

“Anh, anh sao có thể ở nơi này……” Lâm Yến Yến sắc mặt trắng bệch, là Trần Phi Phàm làm nàng chờ hắn ở gần đây, nàng ở nhà nhàn đến nhàm chán, vừa hay cũng muốn đến công ty hắn nhìn xem có tiểu tiện nhân nào câu dẫn Trần Phi Phàm hay không.

Thường Ninh ngập ngừng, nhẹ giọng nói: “Yến Yến, anh đã làm việc ở đây nhiều năm……”

Những người khác trong công ty cũng tan tầm, nhìn thấy tổ trưởng Thường cư nhiên cùng một người đẹp đĩnh bụng to nói mấy lời, đều chậm lại bước chân mà trộm đánh giá, cũng không nóng nảy muốn về nhà nữa.

Lâm Yến Yến nga nga hai tiếng, mới bừng tỉnh nhớ tới lúc trước Trần Phi Phàm đã từng nói qua hắn muốn chuyển tới nơi Thường Ninh công tác.

Nàng cũng biết mặt mũi của đàn ông rất quan trọng, càng không nghĩ ở chỗ làm việc của Trần Phi Phàm chống nạnh mà mắng Thường Ninh.

Giờ phút này Trần Phi Phàm đang từ cửa thang máy đi ra, nhìn thấy Lâm Yến Yến lại đây có chút giật mình, nhưng rất nhanh hắn cũng không để ý nhiều, ngược lại đắc ý mà chào hỏi.

Các đồng nghiệp khác nội tâm nghi hoặc, cảm giác như Trần giám đốc cùng người phụ nữ kia là một đôi, chính là tổ trưởng Thường giống như……

Mọi người nghi hoặc, có nhân tâm ngầm suy diễn, Trần Phi Phàm có tiền có thế, là đại thiếu gia kiêu ngạo, cho nên mới có thể theo đuổi được đại mỹ nữ mang thai kia chăng?

Đến nỗi bên tổ trưởng Thường, chẳng những không có tiền, nghe nói xuất thân cũng là tiểu địa phương, tính cách trầm mặc ít lời, thường xuyên cúi đầu, sợ hãi cùng những người khác đối diện, may mắn có năng lực công tác mới được lưu lại công ty.

Tổ trưởng Thường không thể nào có liên hệ với đại mỹ nhân như vậy đi……

“Thường Ninh, tôi phải đi trước……” Ngữ khí Lâm Yến Yến lãnh đạm như cùng người qua đường nói chuyện, nàng cũng không thể tưởng được tình nhân cùng Thường Ninh dây dưa một chỗ, loại tình huống này, nàng cần thiết giả bộ cùng Thường Ninh không thân, làm cho tình nhân vui vẻ.

Dù sao Thường Ninh thích nàng, cũng sẽ tha thứ cho nàng thôi.

Lâm Yến Yến đúng lý hợp tình mà tưởng, thanh xuân của nàng đều cho hắn, là Thường Ninh liên lụy mình nhiều năm như vậy!

Lâm Yến Yến đĩnh bụng to chuẩn bị lướt qua thân hình cứng đờ của Thường Ninh.

Hệ thống 68 sốt ruột mà kêu: [Ký chủ, mau mau ngẫm lại các loại biện pháp, vạn nhất hai người bọn họ đánh đòn phủ đầu, nói ngài và Lâm Yến Yến không có quan hệ gì. Hiện tại không giải thích, các đồng nghiệp liền sẽ loạn truyền, ngày mai ngài tính toán bác bỏ tin đồn như thế nào được, không có khả năng để yên cho một đám đi nói lung tung bậy bạ đi?]

Chuyện này đối với kế hoạch theo đuổi Lâm Yến Yến của Thường Ninh thực bất lợi! Mặc dù khả năng theo đuổi được cũng không lớn, nhưng là……

Lâm Yến Yến là người cực kỳ kiêu ngạo, nàng sợ hãi người khác biết việc nàng cùng Thường Ninh ở chung nhiều năm, sợ người khác trào phúng nàng đại mỹ nữ lại mắt mù tìm một người mềm yếu vô năng làm chồng.

“Vậy ta đây lập tức đi khóc lóc cầu nàng.” Như vậy, các đồng sự sẽ không còn cảm thấy Lâm Yến Yến và cậu không có quan hệ gì, Thường Ninh đã suy nghĩ ra một biện pháp giải quyết.

Thường Ninh ngẩng đầu, cậu không mang mắt kính, hai mắt xinh đẹp vô thần, nước mắt đã phủ lên ươn ướt hốc mắt, cánh môi không cam lòng nhẹ nhàng run rẩy.

Trong nháy mắt, khi mọi người nhìn đến gương mặt của cậu, bốn phía đại sảnh lâm vào an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ, có người bụm miệng không kịp ngăn chặn cảm xúc phát ra, kinh diễm cảm thán……

Thường Ninh cố nén khổ sở lộ ra một nụ cười nông cạn, ánh sáng chiếu trên mặt, chiếu đến đôi mắt đỏ lên, rõ ràng cậu đang cười, nhưng một giọt nước mắt từ hốc mắt trực tiếp trượt xuống lăn đến bên trong cổ áo lông màu trắng.

Thường Ninh lôi kéo góc áo của Lâm Yến Yến, không cam lòng mà ủy khuất cầu xin: “Yến Yến, chúng ta…… Về nhà trước đi……”