Chương 48: Dịu dàng dành riêng cô

Lúc này Thịnh Hạ cũng không dám lộn xộn, đợi hai người họ đi ra ngoài trước.

“Anh xem, qυầи ɭóŧ của em đã ướt thành như vậy rồi.” Cô gái lẩm bẩm giận hờn.

“Nếu không thì mặc của anh đi?” Chàng trai trêu chọc cô.

Cô gái đánh anh ta một cái, “Ai muốn mặc của anh, nếu thế thì anh thả rong sao?”

“Vậy em muốn lộ hàng hả? Váy em ngắn như vậy, gió thổi qua là thấy hết.”

“Ai nói em không mặc, đưa em về nhanh đi, em muốn tắm rửa, cả người đầy mồ hôi… Ưm…. Anh đừng có sờ lung tung, không lát nữa sẽ càng ướt hơn.”

“Được, lần sau chúng ta đổi chỗ khác nhé? Trong phòng học hay ngoài rừng?”

“Anh thật hư hỏng….”

Tiếng sột soạt mặc quần áo vang lên, tiếp theo là tiếng mở cửa đi ra ngoài.

Qua một hai phút sau, tiếng chuông tan học vang lên, Thịnh Hạ mới ra khỏi phòng vệ sinh.

Khi cô rửa tay nhìn gương mặt ửng hồng của mình trong gương, cô nhanh vốc nước rửa mặt cho bớt nóng.

Thật sự quá xấu hổ mà.

Đầu óc Thịnh Hạ choáng váng, như muốn phình ra, cô vừa ra khỏi khu dạy học, thì điện thoại lập tức vang lên.

Là hội trưởng.

Chỉ cần nhìn đến tên này, trong đầu cô liền hiện ra hình ảnh hai người gắn bó triền miên bên nhau, nơi riêng tư đột nhiên chảy ra một dòng nước nhỏ âm ỉ.

Cô bừng tỉnh, trên mặt lại nóng lên, nhất định là do đôi nam nữ kia làm ảnh hưởng.

Điện thoại còn reo, cô luống cuống nhận máy: “Alo. Hội trưởng.”

“Đang nghĩ gì mà ngẩn người thế?” Ý cười trầm thấp từ bên kia điện thoại truyền đến, dễ nghe vô cùng.

Lần nàyThịnh Hạ phản ứng rất nhanh, “Sao hội trưởng biết em đang ngẩn người?”

“Nhìn sang bên trái đi.”

Cô theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh đèn đường có một bóng dáng cao lớn, dưới ánh đèn, quanh thân thể anh như mạ lên một lớp ánh sáng trắng nhạt, dáng vẻ tựa thánh thần không thể xâm phạm.

Xa như vây.

Kinh Trì bỏ điện thoại vào túi, đi về phía cô.

“Lại đang ngẩn người nghĩ gì đó?”

Trước mắt có một bàn tay huơ huơ qua lại, Thịnh Hạ mới hoàn hồn.

Anh mặc sơ mi trắng quần tây đen đứng trước mặt cô, đôi mắt trong trẻo, hiện ra vài phần quan tâm.

Cô cảm thấy, khoảng cách hai người lập tức biến mất, không khỏi vui vẻ: “Vừa rồi nhìn hội trưởng giống như từ trong tranh đi ra, em thấy mà ngây cả người.”

Kinh Trì nhướng mày: “Lớn gan nhỉ, dám trêu anh?”

Lời này của anh làm cho Thịnh Hạ ngây người.

Lá gan của cô khi nào lại lớn đến vậy, mấy lời thế này đều dám nói với hội trưởng?

Đổi lại trước đây, cô ở trước mặt hội trưởng, tay chân sẽ luống cuống không biết làm gì.

Cô còn chưa nghĩ ra, người đã đi trước một bước, cô cũng nhanh chóng đuổi theo.

“Anh, sao lại đến đây? Anh đi kiểm tra sao?”

“Những việc này bộ phận bên dưới cũng có thể làm tốt, không cần anh phải theo dõi thường xuyên, anh đến đây là…”

Thịnh Hạ đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên thấy anh cười cười: "Là bởi vì có người nhắn lại với anh, nói cô gái nào đó lần đầu tiên từ chối người khác rất vui vẻ, cho nên anh đến chúc mừng cô ấy.”

Thịnh Hạ trợn tròn đôi mắt, sau khi cô từ chối nhóm người Miêu Hinh, là có người không chịu được chạy đến nói cho anh biết, sau khi đi các lớp tuyên truyền cô cũng đem chuyện này ném đi mất, không ngờ anh lại cố ý đến đây, trong lòng cô thật sự rất cảm động.

“Hội trưởng, cảm ơn anh.” Hốc mắt cô ươn ướt.

Kinh Trì xoa xoa đầu cô “Đầu chính là kết quả cố gắng của em, anh vui cho em.”

Thịnh Hạ nhanh chóng đáp lại bằng nụ cười tươi sáng.

Cô không nhận ra, hội trưởng cao lãnh ít nói trước đây, ở trước mặt cô sẽ cười, sẽ thay đổi cảm xúc, cũng sẽ nói nhiều hơn, không phải là những câu nhạt nhẽo đuổi người đi.

Hai người ra khỏi khu học tập, Thịnh Hạ nhận ra hướng hai người đi không phải về khu sinh hoạt: “Hội trưởng, chúng ta đi đâu?”

“Đi chúc mừng cho em.”

Thịnh Hạ kinh ngạc, không khỏi nghiêng đầu nhìn anh, sườn mặt đẹp hoàn hảo tựa điêu khắc, thần sắc hờ hững, khi không cười, hơi thở đầy ẩn ý "người sống chớ đến gần", nhưng cô biết, anh bên ngoài lạnh nhạt nhưng trái tim lại rất dịu dàng.

Nhưng cô lại không biết rằng trái tim này cũng chỉ dịu dàng với mỗi mình cô.