Chương 49: Quỷ mê rượu!

Hai người đứng ở phố ăn vặt, Kinh Trì hỏi: “Em muốn ăn gì nào?”

“Ăn gì cũng được ạ.”

Chỉ cần được ở bên cạnh hội trưởng, cho dù ăn cháo với dưa muối, cô cũng vui vẻ chấp nhận. nhưng những lời này, cô không dám nói trước mặt anh, cô cảm thấy bản thân mình cái gì cũng dám nghĩ, thật đúng là không biết xấu hổ.

Cuối cùng hai người đến một quán nướng cuối đường.

Thịnh Hạ cảm thấy uống ly trà sữa gì đó là được, không ngờ hội trưởng lại chọn đồ nướng, còn có không ít đồ ăn vặt, cô muốn ngăn mà không kịp.

Nghĩ lại, đây là lần thứ hai cô ăn khuya với hội trưởng, chuyện lần trước thật xấu hổ, đến bây giờ cô còn nhớ rất rõ ràng, hận không thế đào một cái lỗ tự chôn mình.

Kinh Trì thấy cô gục đầu muốn dính vào mặt bàn, cong tay gõ nhẹ một cái: “Có đói thì cũng từ từ, đừng có cắn hỏng bàn của người ta.”

Thịnh Hạ ngẩng đầu lên lập tức đối diện với đôi mắt đang cười của anh, lúc này cô mới hiểu ra.

Cô bĩu môi “Hội trưởng, anh chọc em.”

Kinh Trì không có ý kiến gì.

Lúc này một bàn nướng đã được mang lên.

Anh lấy ngô nướng đưa cho cô.

Nói thật, buổi tối đi đến các lớp tuyên truyền, rất hao mòn thể lực, không ngửi được mùi đồ ăn thì không thấy đói, bây giờ món ngon trước mắt, cô cũng không ngại ngùng, cắn một cái, hương vị lấp đầy khoang miệng, cô thoả mãn nhắm tịt mắt lại.

Kinh Trì nhếch môi cười, cảm thấy đồ ăn cháy khét này, cũng không phải là khó ăn như vậy.

“Lần đầu tiên em từ chối người khác cảm giác thế nào?”

“Em rất là vui, không có làm trái với lương tâm, không làm khó chính mình, thật sự rất vui vẻ.”

Thịnh Hạ ăn nhiều phồng cả hai má, đôi mắt sáng long lanh, giống như chú sóc con, rất đáng yêu.

“Vậy là tốt rồi, tiếp tục cố gắng.”

Được hội trưởng cổ vũ, đôi mắt Thịnh Hạ lại càng lấp lánh, gật đầu thật mạnh:“Không ngừng cố gắng!”

Kinh Trì ra ngoài nghe điện thoại, lúc này phục vụ lại đưa lên hai chai bia.

Thịnh Hạ nói chuyện cả đêm, nên rất khát, không chút suy nghĩ lập tức tự rót cho mình một ly.

Chờ đến khi Kinh Trì nghe điện thoại xong quay lại, cô đã uống hơn nửa ly bia.

“Bia này em gọi?” Anh nhíu mày.

Thịnh Hạ mờ mịt trả lời:“Không phải anh gọi sao?”

Kinh Trì đỡ trán: “Anh gọi đồ uống.”

Phục vụ bên cạnh nghe thấy bèn chạy đến kiểm tra lại, đối chiếu phiếu ghi món: “Xin lỗi, xin lỗi, đưa nhầm rồi, tôi đổi cho cô cậu cái khác được không?”

Kinh Trì thấy cô uống còn rất vui vẻ: “Để lại một chai, lấy thêm một chai nước trái cây.”

Nước trái cây được mang lên, ly bia của Thịnh Hạ đã bị anh lấy mất, anh rót đầy nước hoa quả vào ly của mình rồi đưa qua cho cô.

“Từ giờ trở đi, em chỉ được uống cái này.” Không cho cô một cơ hội từ chối.

Thịnh Hạ a một cái, nâng ly đưa lên miệng nhỏ, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía anh, thấy anh cầm ly rượu lên uống một ngụm, kinh ngạc thiếu chút nữa thôi là sặc nước.

Ly bia hội trưởng vừa uống là của cô mà, đó chẳng phải là hôn môi một cách gián tiếp sao?

Rõ ràng là hai người ăn nước bọt của nhau nhiều lần rồi, nhưng cô luôn cảm thấy không giống nhau.

Khóe mắt Kinh Trì nhìn thấy dáng vẻ cười mãn nguyện như mèo con trộm cá của cô, không khỏi nghi ngờ, đồ nướng này thật sự ngon đến như thế sao?

Ăn xong Kinh Trì đi tính tiền, Thịnh Hạ ngồi tại chỗ đợi anh, bây giờ cái chai bia còn dư lại một ít, cô đột nhiên có suy nghĩ, lấy cái ly anh vừa uống bia khi nãy, uống thêm một ngụm.

Uống rồi, trong lòng cô đầy thỏa mãn.

Như vậy, cô cũng coi như là gián tiếp hôn môi hội trưởng rồi.

Cô vừa định thả ly xuống, giọng nói của Kinh Trì lập tức vang lên từ phía sau: “Em đang làm gì đó?”

Bị bắt quả tang rồi!

Thịnh Hạ sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Em, em sợ lãng phí cho nên uống hết."

Nói xong, cô hối hận muốn cắn rớt lưỡi của mình cho xong, tự mình đào hố chôn mình.

Không đợi Kinh Trì có phản ứng, Thịnh Hạ vội vàng uống cạn bia không chừa một giọt, anh muốn cản cũng không kịp.

Anh nhìn ly bia trống rỗng, còn người thì nhìn anh cười ngây ngô, tận sâu trong đáy mắt anh hiện lên sự dung túng khó nói thành lời.

Quỷ mê rươu!