Chương 46: Mờ ám

Tiết tự học của năm nhất đã bắt đầu.

Thịnh Hạ và Lý Nghệ đứng trước phòng học số 1 khoa nhân văn, Lý Nghệ gõ cửa, sau đó đi vào.

Phòng học vốn dĩ yên tĩnh, dường như có người hít sâu một hơi, sau đó hét ồ lên.

“Em gái đúng chuẩn, da trắng, chân dài, mặt xinh.”

“Học khoa chúng ta sao? Ha?”

Trợ giảng đứng ở phía sau lên tiếng: “Yên lặng, đây là hai đàn chị ở câu lạc bộ giải trí văn nghệ thuộc hội học sinh, các cô cậu ngoan ngoãn nghe người ta nói, đừng làm loạn.”

Ồn ào lắng xuống, bất quá hơn mười đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía bục giảng.

Thịnh Hạ và Lý Nghệ thường xuyên biểu diễn trên sân khấu, ứng phó với những trường hợp nhỏ này hoàn toàn không thành vấn đề.

Lý Nghệ lập tức tiến hành giới thiệu về câu lạc bộ, Thịnh Hạ đi xuống dưới phân phát tài liệu.

Thịnh Hạ đi đến hai bàn cuối, có một chân người đưa ra, chặn đường đi của cô.

Cô đứng yên, theo chân nhìn người.

Đối phương là một người tóc đinh, mặt đen như than, có điều, đôi mắt đào hoa kia rất đẹp.

“Đàn chị, chị tên gì, học khoa nào?” Mí mắt nheo nheo, giọng nói nhẹ nhàng, không làm người ta nhận ra được sự hư hỏng bên trong.

Mắt đào hoa vừa dứt lời, khắp nơi đều hưng phấn huýt sáo ầm ĩ.

Đùa giỡn như vậy, cũng không làm Thịnh Hạ biến sắc, trong mắt cô, đây là đứa trẻ nhàm chán, cô đem tài liệu để trên bàn cậu ta, cười cười nói: “Nếu cậu vào câu lạc bộ giải trí văn nghệ, tự nhiên cậu sẽ biết.”

Mắt đào hoa nhìn cô nâng chân bước qua chân mình, tiếp tục phát tài liệu, đáy mắt hiện lên hứng thú.

Khi trao đổi vấn đề, mắt đào hoa lười biếng giơ tay lên xin phát biểu ý kiến.

Thịnh Hạ cảm giác cậu ta sẽ không hỏi cái vấn đề đứng đắn gì, quả nhiên….

Cậu ta cười xếch miệng hỏi: "Đàn chị, chị để ý tình yêu chị em sao?”

m thanh đập bàn, huýt sáo vang lên khắp phòng, trước ánh mắt bao người, Thịnh Hạ chỉ cảm thấy xấu hổ và tức giận, người này quả thật vô vị.

Ra khỏi lớp thứ nhất, Lý Nghệ đồng cảm nói: “Hạ Hạ, cậu không sao chứ?

Thịnh Hạ lắc đầu.

“Người kia, tớ nghe mọi người gọi là Hách Nhĩ Nam, cậu ta chính là người tự biên tự diễn đàn hát ở kỳ huấn luyện quân sự, lập tức nổi tiếng ở khoa nhân văn, người này còn có biệt hiệu là hoàng tử thiên tài âm nhạc, không chỉ có đàn piano cấp mười, mà còn biết kéo đàn violon, tuổi trẻ nhưng tài hoa hơn người, thật sự rất lợi hại." Lý Nghệ cảm thán.

Hoàng tử piano? Thịnh Hạ cảm thấy gọi piano đen còn tương đối chính xác hơn.

Lý Nghệ thấy cô không có hứng thú, nên cũng không nói nữa.

Chờ đến khi đi các lớp xong, cách giờ tan học còn khoảng mười lăm phút, Thịnh Hạ để Lý Nghệ đi trước, còn mình đi toilet.

Cô đóng cửa lại, lập tức có người đi vào, nghe tiếng bước chân thì là hai người.

Cô không để ý, nhưng một trong hai người đó mở miệng, cô sợ hãi thiếu chút nữa hét thành tiếng.

“Anh nhịn hết nổi rồi.” Là giọng nam.

Nam sinh đi vào WC nữ, tám chín phần là đồ biếи ŧɦái.

Nhưng mà lần này hình như là ngoại lệ.

Bởi vì người kia cũng lên tiếng, là giọng nữ yểu điệu: “Gấp gáp cái gì… Ưm a… Anh sờ chỗ nào đó hả?”

Tiếng vải vóc cọ xát truyền đến, Thịnh Hạ lập tức hiểu được, cô lại bất hạnh đi vào hiện trường làm chuyện không thể nói được của người khác một lần nữa.

Cô khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy, mình sẽ không đi vào rửa tay trong toilet bên này.

Môi lưỡi quấn quýt truyền ra tiếng nước chụt chụt.

Cô gái nói lời không rõ ràng: “Lát nữa có người vào hay không?”

Chàng trai thở hồng hộc nói: “Không đâu, lúc anh đến đây, anh nhìn thấy người của đoàn khối đến lớp của chúng ta, có lẽ là đang nói chuyện thu nhận người, tạm thời cũng không có ai ra ngoài đâu.”

Thịnh Hạ sửng sốt, các cô chân trước vừa đi, bọn họ chân sau lại đến, xem ra hội đoàn tranh người rất là kịch liệt.

Đoàn khối bình thường đều thông qua hội học sinh để nhận được thông báo, cách một lớp trung gian, không bằng ngược lại bám sát theo chân hội học sinh đi giao lưu.

Giúp đỡ tân sinh viên đều là do trưởng các câu lạc bộ đoàn khối học sinh đảm nhiệm, các nữ cán sự ở hội học sinh, nhìn có vẻ không có ưu thế, hơn nữa tân sinh viên vừa mới vào nhập học, thường cái gì cũng không hiểu, rất dễ bị người khác tác động, có lẽ lần này các cô đi các lớp đều là uổng phí sức lực.

Lúc này, chàng trai nói lời thô tục: “Mới bao lâu không chơi, mà ngón tay đi vào cũng bị cái lỗ nhỏ của em ăn chặt, em nhớ anh nhiều lắm hả?”

Thịnh Hạ không khó để tưởng tượng, bên ngoài có bao nhiêu là da^ʍ mĩ.