Chương 8

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chói chang chiếu vào giường qua những khe hở, chiếc giường êm ái với ánh đèn màu vàng như được mạ thêm một vẻ đẹp lộng lẫy lại dịu dàng.

Sáng hôm nay Quý Huyền Tinh không có tiết, vẫn đang nằm trên giường chưa thức dậy. Có lẽ cô cảm thấy có hơi chói mắt, đôi mày xinh đẹp hơi hơi nhíu lại, chẳng ngủ ngon là bao.

Chiều ngày hôm qua, hai người có tới một nhà hàng để ăn cơm. Thật ra thì trước đây cô cũng đã từng ăn qua mấy món thịt nướng giống giống như vậy, mà Chung Dập do sắp trễ chuyến bay nên cũng không có ăn được bao nhiêu, hai người tùy tiện ăn mấy miếng rồi ngồi một chút thì rời đi.

Mấy ngày nay trong lòng Quý Huyền Tinh có việc gì đó nên không ngủ ngon được, mà Chung Dập lúc trở về thì chỉ một lòng muốn ngủ cho thật tốt, anh không đưa cô về kí túc xá mà về thẳng Thư Uyển Nhất Hào.

Thư Uyển Nhất Hào là một bất động sản của Chung Dập, ở gần khu đại học. Lúc ấy biết cô trúng tuyển vào Giang Đại, anh lập tức đưa căn hộ này cho cô ở nhờ. Gia đình nhà họ Chung vốn khởi nghiệp ở lĩnh vực bất động sản, chỉ sợ là ngay cả bản thân anh cũng không đếm được mình sở hữu bao nhiêu căn hộ.

Có lẽ Chung Dập thật sự chăm sóc cô như một trưởng bối trong nhà, gần như là việc to việc nhỏ nào cũng vậy. Thậm chí còn sợ cô không hòa đồng với bạn học, vì ít liên lạc khi cô chuyển ra ngoài sống mà anh thường xuyên kiểm tra này nọ, không có gì thì sẽ hỏi một câu: “Trong khoảng thời gian này ở kí túc xá như thế nào?”

Ban đầu cô thấy rất nhàm chán khi ở kí túc xá, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Nhưng sau đó Quý Huyền Tinh bị hỏi đến mức cảm thấy mệt mỏi, cộng thêm bài tập về nhà và cuộc thi luận văn đến một cách dồn dập nên cô thường ngâm mình ở thư viện mỗi ngày, vì vậy cũng sẽ ở lại ký túc xá.

Cũng không biết nó có liên quan hay không, nhưng cơ bản là cô không biết được tên của những người trong ký túc xá, sau nửa học kì thì quan hệ với bọn họ mới tốt hơn được một chút.

Nhưng lần này cô thật sự ngủ không yên giấc, cứ mơ liên tục suốt đêm.

Trong mơ không có logic gì cả, đầu tiên là mơ thấy trên bầu trời đầy nắng lại xuất hiện Chúng tinh phủng nguyệt, nhưng mà cô chỉ biết rằng đó không phải mặt trăng mà là mặt trời mới đúng. Sau đó lại xuất hiện cảnh Chung Dập tặng một cái vòng tay cho cô, anh quỳ một gối xuống như là đang cầu hồn.

Trong mơ, tim Quý Huyền Tinh đập dữ dội, vui vẻ kích động chưa từng có, đồng thời còn có hơi ngượng ngùng.

Trước ánh mắt chúc phúc của mọi người, cô vừa muốn đưa tay ra thì hình ảnh chợt chuyển sang cảnh khác, nữ chính ngẩng mặt lên, đó không phải ai khác mà chính là Thư Vi Nhi, đang mỉm cười nói đồng ý.

Mà cô ở trong đám người, muốn lớn tiếng quát to một câu cũng không quát ra được: “Đừng có đến đó! Chung Dập em ở đây mà! Anh cầu hôn sai người rồi!”



Cô chỉ có thể bị dòng người đẩy về phía sau, trơ mắt nhìn thấy bọn họ đi vào giáo đường, đọc lời thề nguyện hứa hẹn với nhau.

Trong lòng Quý Huyền Tinh chợt đau xót, như là có người dùng một con dao nhọn đầy rỉ sắt thọc vào tim cô, cứ âm ỉ và chậm rãi, từ từ đâm qua da thịt, hành hạ tra tấn cô như chết đi sống lại.

Trong mơ cô đang giãy giụa, cảm giác cả người đều đau, đau đến muốn bật khóc.

Bài hát đám cưới vang lên, con dao liên tục tùng xẻo kia cuối cùng đã cắm vào tim, cô đau đến hít một hơi thật mạnh, thoáng chốc đã mở mắt ra.

Nỗi tuyệt vọng kia sâu sắc một cách chân thật, trực tiếp truyền vào tâm hồn. Cô theo bản năng mà ôn ngực, nhẹ nhàng cong ngón tay lại, nửa ngày cũng không phục hồi được tinh thần.

Cũng không biết qua bao lâu, mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại mình vang lên. Quý Huyền Tinh đưa tay lên xoa mặt, cầm điện thoại bên hông mở lên, sau khi liếc nhìn màn hình thì nhấn nghe.

“Huyền Tinh, cậu có khỏe không?” Giọng của Chu Toàn Di truyền đến từ đầu dây bên kia nghe có chút khẩn trương: “Làm sao mà bây giờ cậu mới nhận điện thoại?”

Quý Huyền Tinh ngủ không được ngon, đến bây giờ đầu vẫn đang rất đau, xoa xoa trán nói: “Làm sao vậy, tớ mới thức dậy?”

“Trời đất, làm thế nào mà cậu còn tâm tình để ngủ được vậy?” Tiếng gầm gừ khϊếp sợ của Chu Toàn Di vang lên bên tai.

Cô bị giật mình, tim không còn đau nữa, mà bắt đầu đập nhanh.

Quý Huyền Tinh bị giọng nói này đánh thức, cả người khó chịu hẳn ra, tim đập nhanh làm cho cô có chút không thoải mái. Cô hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi nói: “Cho cậu ba mươi giây, nếu không nói ra được chuyện gì thì tớ tắt máy ——”

Chữ cuối cô còn chưa kịp nói ra thì đầu dây bên kia đã vội hét lên: “Cậu bị nhắc đến trên diễn đàn của trường!”