Chương 7

Cô gái nhỏ ở Giang Thành một mình và thường không trở về, nói chung nếu anh có thời gian trong những ngày nghỉ, sẽ dành thời gian cho hai người hoặc đưa cô về nhà lớn. Nếu có chuyện gì xảy ra giữa chừng, anh thường nói chuyện với cô nhóc, nhưng lần này đã quá muộn.

Trước khi trở về nước, nhớ đến cô muốn quà từ anh, bình thường đi công tác nhìn thấy cái gì thú vị đều mang về cho cô. Đôi khi là đồ chơi ven đường, đôi khi là đặc sản, nhưng lần này có hơi khác biệt.

Cảm giác thật đáng thương khi nghĩ đến để lại cô gái nhỏ một mình ở Giang Thành không người thân, không hiểu sao anh lại “thả bồ câu” một mình qua lễ. Món quà này ít nhiều gì cũng có ý xin lỗi cô, anh đã hỏi thăm rất nhiều bạn bè xung quanh, thậm chí còn hỏi một người bạn thân mới có bạn gái.

Người bạn thân kia bắt đầu trêu chọc anh, có phải anh đã phải lòng cô gái nhỏ nào vẫn chưa tốt nghiệp nên muốn hỏi để lấy kinh nghiệm hay không.

Chung Dập cười mắng bảo anh ta cút đi, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống như anh ta.

Nhưng cuối cùng, anh cũng nghe theo ý kiến của tên súc sinh đó, mua một chiếc vòng tay.

Nhưng hiện tại xem ra hiệu quả rất thấp.

“Được rồi, sau này em muốn uống thì uống.” Anh nhường một bước: “Nhưng không được uống với người lạ, trước khi đi phải gửi định vị cho anh hoặc Lý Hạng Minh, sau khi kết thúc cũng vậy, để người đến đón em.”

“Làm trợ lý cho anh thật khổ, cái gì cũng phải quản lý.” Quý Huyền Tinh rũ mắt xuống, không thể nhìn thấy cảm xúc, thản nhiên hỏi: “Vậy sao hôm nay anh ấy không đi cùng anh?”

Cô đoán, nhất định là đang bận xử lý sự kiện hot search kia. Nhưng lại hơi hy vọng, hy vọng sẽ nghe được câu trả lời khác.

Chung Dập nhìn cô cười, điều chỉnh lời nói: “Sau này không thể để Tinh Tinh nhà chúng ta làm lãnh đạo, có thể khiến cho nhân viên làm việc đến kiệt sức.”

Quý Huyền Tinh có hơi không chịu thua, nhìn anh với vẻ mặt “Em sao có thể có cái loại biểu tình ‘nhà tư bản’ như anh được, không phải lúc nãy anh vừa mới kêu trợ lý của mình đi làm những việc như “đón trẻ con”.



Hình như Chung Dập không hiểu, tiếp tục nói: “Lý Hạng Minh cùng anh đi công tác nửa tháng trước, mới vừa xuống máy bay nên để cậu ấy nghỉ ngơi một ngày.”

Quý Huyền Tinh bắt được trọng điểm, đôi mắt hơi mở to kinh ngạc nhìn anh: “Anh vừa xuống máy bay?”

“Nếu không tại sao anh lái xe này làm gì?” Chung Dập cảm thấy buồn cười nhìn cô: “Vé máy bay đã được đặt hơn mười tiếng đồng hồ trước, nên để lão Trương đến đón anh.”

---- Anh vừa xuống máy bay.

---- Vừa xuống máy bay đã đến đây tìm mình rồi.

---- Còn đem đến cho cô món quà rất xinh đẹp.

Quý Huyền Tinh tách ra từng ý trong câu nói của anh, cô nhận được câu trả lời khiến tim cô tràn đầy sự xót xa, có một số cảm xúc như muốn trào ra khỏi l*иg ngực, thậm chí hô hấp cũng trở nên hơi không ổn.

Nhưng qua vài giây, cô lại hồi thần, nhịn không được hỏi: “Nhưng tấm hình đó là chuyện gì vậy?”

Cô có hơi thận trọng nhìn người đối diện.

Người đàn ông lớn tuổi này không phải là đang lừa gạt cô đấy chứ?

Anh không phải là âm thần luyện thuật phân thân gì đó chứ?



Vài tiếng trước cùng tiểu minh tinh chơi đến vui vui vẻ vẻ, sau đó lại thay xe thay quần áo vội vàng chạy đến đón mình.

Chung Dập chỉ mất vài giây đã hiểu ra bức ảnh gì đó mà cô nói đến, đồ bị treo trên mạng lâu như vậy rồi, cô không nhìn thấy mới lạ.

“Là mấy tháng trước trong tiệc rượu công việc.” Chung Dập nói về điều này với giọng điệu nhẹ nhàng, tư thế thản nhiên, vài giây sau anh cười một cách tinh nghịch: “Không ngờ lại có người dám lấy anh ra tạo nhiệt.”

Làm sao để hình dung tâm trạng hiện tại của cô đây, giống như ánh sáng trên bầu trời đang lóe lên khi bắt đầu cơn bão, và trở nên yên ả sau một cơn sóng thần dữ dội, miệng Quý Huyền Tinh không ngừng cong lên.

Nhìn chiếc vòng tay ngôi sao đuổi theo mặt trời trong tay, trong lòng cô càng đẹp hơn. Chút tức giận trước đó đã tan biến từ lâu, thậm chí nghĩ lại khi nãy còn cảm thấy bản thân có phải hơi cứng đầu hay không.

Trong khoảng thời gian này chắc anh đã không được nghỉ ngơi tốt, không biết có phải ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy anh có vẻ gầy hơn lúc trước. Mặc dù anh vẫn đẹp trai, nhưng sự mệt mỏi hiện rõ giữa lông mày của anh.

Cứ như vậy vừa xuống máy bay đã đưa cô đi ăn cơm, còn phải lo lắng cô đi uống rượu có xảy ra chuyện gì hay không, giống như thật sự có chút không nên.

Quý Huyền Tinh nhẹ nhàng chọc vào cánh tay anh, không được tự nhiên nói: “Vừa rồi em không uống rượu.”

Mà Chung Dập lại tưởng rằng cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy là vì sợ anh sẽ nói với người nhà của cô. Anh rũ mắt xuống, đôi mắt trong veo sáng ngời mấy giây sau mới khẽ nói: “Quả nhiên em thật sự sợ mẹ của mình hơn.”

?????

Quý Huyền Tinh: “.....”

Quả nhiên đây là một sự hiểu biết ở cấp độ doanh nghiệp.