Chương 6

Mùi hương đó rất nhẹ, nếu không phải quá gần thì gần như là không thể ngửi được.

Bị hơi thở và nhiệt độ của anh bao bọc chặt chẽ, tim Quý Huyền Tinh đập loạn xạ, và khuôn mặt cô ngay lập tức nóng bừng.

Cô không nhìn thấy, nhưng cô cũng biết bây giờ mặt mình nhất định đã đỏ lên đến tận mang tai.

Quý Huyền Tinh cảm thấy mình nên rời khỏi vòng tay ngoài ý muốn này ngay thôi, nhưng lại không nỡ. Cô giống như một tên trộm, tìm kiếm niềm vui trong chốc lát, chờ đợi giây tiếp theo để thu được.

“Xin lỗi, Chung tiên sinh...” Giọng nói xin lỗi của tài xế từ phía trước truyền đến, cô định thần lại, không biết xe từ lúc nào sớm đã ổn định trở lại rồi.

Mà cô vẫn còn nằm trong vòng tay của Chung Dập.

Chung Dập liếc nhìn gương chiếu hậu, dùng ánh mắt ra hiệu cho người lái xe rằng không sao. Cùng lúc đó anh dùng một tay vỗ nhẹ vào vai cô gái nhỏ rồi từ từ đỡ cô ngồi thẳng dậy.

Quý Huyền Tinh cảm thấy nơi vai và lưng bị anh chạm vào đều nóng như thiêu như đốt. Hơi nóng lan tỏa từng chút một khiến cả người cô nóng bừng.

Cô thật sự không chịu nổi, mở cửa sổ ra nằm nghiêng vùi mặt vào trong bàn tay.

Gió thổi bay mái tóc dài của cô và cuốn vào mặt Chung Dập.

Lưu lại mùi thơm dễ chịu trên chóp mũi, Chung Dập cảm thấy ngứa ngứa nên hơi nghiêng đầu nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người bên cạnh vài giây.

Lông mày anh khẽ cau lại, người bên kia điện thoại nói vài câu gì đó anh mới thu hồi tầm mắt lại thản nhiên nói: “Không có gì.”

Lại qua thêm vài giây, vẻ mặt của Chung Dập vẫn không thay đổi nhưng giọng nói của anh trở nên nhỏ hơn, nghe kỹ thì đó là mũi dao dày đặc cùng nhau dựng đứng phát ra ánh sáng lạnh: “Nói với cô ta tôi không có thời gian, bảo cô ta đến đây nói chuyện với tôi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, trong xe lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.



Quý Huyền Tinh mặt nóng bừng không dám quay đầu nhìn sang bên cạnh. Nhưng trong lòng lại nhớ đến nội dung của cuộc điện thoại khi nãy, muốn thăm dò một chút.

Đang nghĩ làm sao để nói bóng nói gió một chút, nhưng người đó đột nhiên mở miệng.

Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi nhưng âm thanh có hơi trầm thấp khó nhận ra: “Chỉ mới nói em hai câu mà em đã giận rồi?”

Quý Huyền Tinh chớp chớp mắt, vẫn không nhìn lại, thay vào đó hỏi: “Sao lại lái chiếc xe này vậy?”

Chiếc Bentley đó là một chiếc xe tốt đối với anh, đó là chiếc hũ vàng đầu tiên anh kiếm được sau khi nhậm chức ở chi nhánh Lâm Thành vào năm đó, sau đó anh lại có được biển số xe tuyệt vời đó, anh yêu thích còn không hết.

Lúc đó anh đưa cô đi chơi, anh vốn dĩ là người hiền lành và khiêm tốn nhưng vào thời điểm đó lại trở nên kiêu ngạo tùy ý. Tiếng gió ngoài cửa sổ xe hòa với tiếng tim đập của cô, đó là nhịp đập đầu tiên của thời con gái.

Quý Huyền Tinh nuốt khan cổ họng, trong lòng cảnh cáo anh--- nếu anh dám nói sợ truyền thông soi mói một lần nữa, hay là sợ tiểu minh tinh buồn thì anh... anh chết chắc rồi!

Không đợi được câu trả lời, trái tim của Quý Huyền Tinh chùng xuống, cuối cùng cô không nhịn được quay đầu lại. Nhìn người đối diện một cách mãnh liệt, dường như trong ánh mắt ẩn chứa một ngọn lửa nhỏ.

Chỉ là trước khi ngọn lửa đó kịp bùng cháy thì đột nhiên có một thứ gì đó được nhét vào trong tay cô.

Đó là một chiếc hộp màu hồng nhạt to bằng lòng bàn tay, Quý Huyền Tinh sửng sốt, Chung Dập dường như có hơi bất lực: “Mở ra xem đi.”

Quý Huyền Tinh nghe lời mở ra, một chiếc vòng tay yên lặng nằm trong chiếc hộp tinh xảo. Năm ngôi sao sáu cánh nhỏ và tinh tế được kết nối và điểm xuyết bằng những viên kim cương tinh xảo và một quả cầu nhỏ treo ở giữa, tỏa sáng như những vì sao.

Tim cô chợt thắt lại, nhất thời không dám ngẩng đầu lên. Trong đầu tràn ngập những suy nghĩ— có phải anh đã biết được chuyện gì rồi không, hay là đã ngầm đồng ý chuyện gì đó rồi.

“Đứa nhỏ này, thật hết nói nổi.” Ánh mắt của Chung Dập rũ xuống, luôn nhìn chằm chằm cô. Thấy cô nhận được quà cũng không lộ ra sự vui mừng, ngược lại thỉnh thoảng còn cau mày, vẻ mặt nặng trĩu, nhất thời cảm thấy đau đầu, chỉ nghĩ rằng cô còn vì hai câu anh nói mà tức giận.

Vốn nghĩ rằng lần này đi công tác sẽ đi ba bốn ngày, nhưng không nghĩ đến giữa chừng lại xảy ra vấn đề. Đi đi lại lại giữa các thành phố, thậm chí chỉ có thể tranh thủ chợp mắt vài tiếng lúc đang đi trên đường. Khi mọi việc gần như đã xong, thì cả ngày Quốc Khánh cũng đã kết thúc.