Chương 48

Quý Huyền Tinh khẽ bĩu môi, thật là không thể bỏ qua cái bầu không khí kì dị này được, cô nhịn không được hỏi: “Bố, rốt cuộc là bố muốn nói cái gì vậy? Là muốn làm quen với chủ nhiệm Hệ của bọn con, hay là có người nào trong nhà nhờ bố mai mối? Chủ nhiệm Hệ của bọn con không được đâu ạ, phẩm chất của người ta rất tốt, vợ chồng cũng rất ân ái, bố không thể làm chuyện như vậy được.”

“Ha, con nhóc thối kia! Con coi bố con là người như thế nào hả?!” Cha Quý bị bọn họ cười nhạo, lo lắng trước đó cũng yên tâm không ít, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà lẩm bẩm, như lơ đãng nói bóng nói gió hỏi: “Con nói chuyện gì với chủ nhiệm Hệ mà nói lâu như thế.”

Quý Huyền Tinh lo lắng trong lòng, trên mặt cũng bất động thanh sắc, ăn ngay nói thật: “Trước đó con có tham gia một cuộc thi, có một suất xuất ngoại muốn cho con đi. Nhưng con vẫn còn nhiều nhiều dự án ở trường chưa hoàn thành nên đã từ chối.”

Cô bình tĩnh trả lời, nhưng lại hoàn toàn đặt lực chú ý lên người của Thẩm Khởi Vân, không bỏ sót bất cứ biểu hiện nhỏ nào trên người bà. Thấy Thẩm Khởi Vân không có phản ứng gì, bà bình tĩnh nói: “Tự mình sắp xếp cho tốt là được.” Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở phào ra.

Quý Huyền Tinh không sợ trời không sợ đất nhưng cô chỉ sợ mẹ mình sẽ thất vọng. Vì mẹ cô thật sự rất vĩ đại, cô cũng muốn đạt được những thành tựu giống bà.

Sau khi nghe tiếng đóng cửa phòng của Quý Huyền Tinh, cha Quý mới dựa sát vào cạnh Thẩm Khởi Vân, có chút không yên lòng hỏi: “Ánh mắt của con gái chúng ta chắc không kém như vậy ha?”

Thẩm Khởi Vân không biết phải nói gì liếc mắt nhìn ông ấy: “Rửa mặt rồi đi ngủ đi.”

Cha Quý nhỏ giọng nói thầm: “Con gái chúng ta mới không thèm coi trọng mấy ông già như vậy.”

Cơ bản thì mọi chuyện vẫn đều tốt, nhưng mà hai ngày trước sinh nhật của Quý Huyền Tinh thì cha Quý bỗng nhiên nhận được cuộc gọi, có người kêu ông đi Phần Lan, bảo là theo quan sát thì trong hai ngày này sẽ có cực quang xuất hiện, kêu ông lập tức xuất phát.

Cha Quý ngay lập tức phấn khích, sau khi đồng ý xong mới quay lại giải thích với Quý Huyền Tinh, nói là sau khi quay lại sẽ thương lượng với ông già Noel đưa nai sừng tấm về cho cô trong vài ngày.



Quý Huyền Tinh còn có thể làm gì được nữa, nghệ thuật gia luôn có chút điên rồ như vậy. Cô đã quen với những việc như vậy trong nhiều năm rồi, còn vô cùng hiểu chuyện mà chúc ông đi đường thuận lợi.

Sau khi cha Quý đi rồi, Thẩm Khởi Vân cũng bắt đầu tăng ca làm việc, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.

Quý Huyền Tinh nhìn căn phòng lớn trống rỗng, cảm thấy ngay lập tức mình đã trở lại tuổi thơ cô đơn ngày trước. Cô đột nhiên nghĩ đến Chung Dập, nghĩ đến… Nghĩ đến lại lập tức muốn nhìn thấy anh!

Một khi có ý nghĩ này, hết thảy mọi thứ theo sau nó đều thuận lý thành chương mà sinh ra trong đầu.

Cô mở điện thoại nhanh chóng tra chuyến bay gần nhất đến Giang Thành, lại phát hiện vé máy bay của hai ngày nay lại không còn sót lại vé nào, vé gần nhất cũng đã là ngày kia.

Nhưng ngày kia thì… cũng đã qua sinh nhật của cô rồi.

Trong lòng Quý Huyền Tinh ngột ngạt rầu tĩ, cái mũi uể oải lại có hơi đau. Cô không ôm hy vọng gì mà xem vé tàu, vì đây là thời điểm du lịch lễ hội mùa xuân, quả nhiên tất cả vé đều đã bán sạch trước khi cô nhấn vào.

Cô chưa bao giờ biết, thì ra muốn gặp một người lại khó khăn như vậy.

Như thể tất cả mọi thứ trên đời này đều ngăn cản cô đi gặp anh.

Nhưng mà cô chỉ là muốn gặp anh thôi mà.



Mắt Quý Huyền Tinh dần trở nên ngấn lệ, đúng lúc này điện thoại lại vang lên, cô theo bản năng mà nhìn xem thử ——

Tên của Chung Dập hiện ra ngay trên màn hình.

Tay cầm điện thoại của cô không tự giác mà run lên, sau đó nhanh chóng nhấn nhận điện thoại.

“Chung Dập….” Cô nhỏ giọng gọi, giọng nói mang theo chút run rẩy.

“Bị cảm à?” Giọng nói trầm thấp ôn nhã vang lên bên tai, mang theo sự quan tâm không thể che dấu.

Những giọt nước mắt tụ lại trên mắt cô cuối cùng cũng không chịu được mà rơi xuống.

“Có chút ạ.” Cô nói chuyện mang theo chút giọng mũi không dày đặc không chút kiêng nể gì, nghe thấy giọng nói của anh thì nỗi khát khao mà cô vốn có thể chịu được lại như cơn thủy triều điên cuồng nhấn chìm bản thân.

“Ngày nào gọi cũng thấy em chạy ra ban công.” Chung Dập hơi quở trách nhưng cũng bất đắc dĩ dặn dò: “Nhớ uống thuốc đó.”

“Vâng.” Cô nhẹ giọng trả lời.

Hiếm có khi cô nói chuyện như vậy, Chung Dập ngạc nhiên, giọng nói cũng không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn: “Đầu tiên phải xin lỗi A Tinh nhà chúng ta rồi, có một số vấn đề với hậu cần quốc tế, nên quà sinh nhật không thể đến kịp lúc được.”