Chương 47

Lúc nói chuyện điện thoại Quý Huyền Tinh thường nhìn vào phòng khách, sợ bố mẹ nghe được sau này họ lại không cho, nhưng cô vừa hận không thể để mọi người trên thế giới biết được - cô thật sự rất thích Chung Dập.

Chung Dập một bên vừa tăng ca một bên vừa nói chuyện với Quý Huyền Tinh, bỗng nhiên nghe được hình như bên cô có tiếng gió: “Đang ở ngoài?”

Cô nhẹ nhàng chạm chân xuống đất, không biết là giọng mình đã trở nên mềm mại hơn: “Ở ngoài ban công.”

Chung Dập nhíu mày lại: “Vào nhà đi.”

Lâm Thành so với Giang Thanh lạnh hơn rất nhiều, ban đêm thế này rất dễ bị cảm lạnh. Lần đầu tiên anh ở Lâm Thành vào mùa đông thiếu chút nữa đã bị lạnh chết.

“Được rồi.”

Nghe thấy giọng điệu của cô bỗng nhiên trầm xuống, rõ ràng là mất hứng, Chung Dập lại nói: “Đã chọn xong quà sinh nhật cho em, tới sinh nhật em chắc hẳn là nhận được rồi.”

“Là cái gì vậy?” Mắt Quý Huyền Tinh sáng rực lên.

“Đến lúc đó rồi biết.” Chung Dập cố ý thừa nước đυ.c thả câu: “Nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa.”

Trong lòng Quý Huyền Tinh xẹt qua một tia ngọt ngào, lúc này mới miễn cưỡng cúp điện thoại. Cô vừa định vào phòng nhưng lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm Hệ.

Cô ngước mắt nhìn đồng hồ, chín giờ, đã muộn như vậy sao? Cô nhíu mày, sau đó bấm nhận.

“Bạn học Quý, muộn như vậy còn gọi cho em là để nói về chuyện xuất ngoại du học.” Chủ nhiệm Hệ nói thẳng ý định của mình: “Vì phải cần rất nhiều giấy tờ và thủ tục nên cần phải bỏ ra nhiều thời gian để chuẩn bị trước.”



Quý Huyền Tinh kiên nhẫn nghe ông nói hết, sau đó mới bình thản nói: “Chủ nhiệm, em không định đi làm sinh viên trao đổi ạ.”

Chủ nhiệm Hệ vừa nghe xong đã lập tức nổi giận: “Vì sao lại không đi chứ bạn học Quý, đây là cơ hội tốt đó, mấy danh hiệu này của em không phải lãng phí hết sao!”

Tâm trạng của Quý Huyền Tinh đang rất tốt nên có đủ kiên nhẫn để nghe, nói: “Nếu em không đi thì cũng có những bạn học khác đi thôi.”

“Chuyện này làm sao có thể được, tên cũng đã báo cáo lên rồi.”

Giọng điệu của Quý Huyền Tinh vẫn bình bình như trước, cũng rất kiên quyết: “Em thực sự không muốn đi.”

Chủ nhiệm Hệ đúng là không nói nên lời, cuối cùng lại khuyên vài câu, sau đó nói: “Em suy nghĩ kỹ càng lại đi, quyết định xong thì có thể gọi cho thầy bất cứ lúc nào.”



Lúc Quý Huyền Tinh đẩy cửa đi vào phòng, cha Quý đang mỉm cười nhìn về phía cô, ngay cả Thẩm Khởi Vân cũng không đọc báo tài chính mà thản nhiên nhìn cô.

Cô hơi giật mình, có chút mờ mịt hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Cha Quý hàng năm đều ở bên ngoài nên phong thái cũng không thể bảo dưỡng tốt được, lúc cười còn hiện lên những đường hằn sâu nơi khóe mắt: “Tinh Tinh này, vừa nãy con mới gọi điện nói chuyện với ai đấy?”

Vẻ mặt của ông ấy đan xen giữa từ ái với tò mò không biết chuyện gì xảy ra.

Quý Huyền Tinh cẩn thận đáp lại: “Là chủ nhiệm Hệ ạ.”



Hai vợ chồng theo bản năng mà liếc nhìn nhau một cái, Thẩm Khởi Vân coi như bình tĩnh, còn nếp nhăn nơi khóe mắt của cha Quý lại không tự giác mà run lên.

Khi quay đầu lại, ông ấy cố gắng không chế cảm xúc nhưng giọng điệu vẫn nhịn không được mà mang theo một chút run rẩy: “Chủ nhiệm Hệ còn trẻ mà đã lên làm chủ nhiệm, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà.”

Thẩm Khởi Vân nhìn chồng mình một cái, nhịn không được mà đỡ trán.

Quý Huyền Tinh có chút hoang mang, nhắc nhở nói: “Chủ nhiệm của bọn con hơn bốn mươi tuổi rồi.”

Cha Quý thiếu chút nữa không thở được, ngay cả Thẩm Khởi Vân cũng không khỏi nhíu mày. Cha Quý hít sâu một hơi, lại hỏi thăm thử: “Lớn như vậy mà còn chưa lập gia đình, thật sự là một lòng vì học trò mà, đúng là một giáo viên tốt ha ha ha ha ha…”

Ông ấy có miễn cưỡng thì cũng cười cho chuyên nghiệp một chút, cứ như đang khóc nức nở vậy!

Thẩm Khởi Vân trừng mắt liếc nhìn chồng mình một cái, trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Quý Huyền Tinh cảm thấy hoang mang đối với cuộc trò chuyện này, cứ như lọt vào sương mù: “Cái gì ạ? Đứa con út của chủ nhiệm Hệ cũng đã đi học trung học rồi ạ.”

“Cái gì?!” Cha Quý cao giọng, ánh mắt cũng bất giác mà trừng lớn. Thẩm Khởi Vân ngồi một bên nhéo ông ấy một cái, sắc mặt cũng có chút trầm trọng.

Cha Quý tê rần, khó khăn lắm mới ổn định được cảm xúc, cười gượng nói: “Vậy chủ nhiệm của con một mình chăm sóc đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì.”

“Một mình gì ạ? Vợ người ta còn đang sống rất khỏe mạnh, tình cảm của gia đình thầy ấy cũng rất tốt, còn thường xuyên đi du lịch —” Cô nói xong, mới dừng lại một chút thì thấy sự băn khoăn trong mắt của bố mẹ.

—— Dù sao so với nhà chúng ta thì tốt hơn nhiều.