Chương 45

Hiếm khi anh gọi cô bằng cả họ lẫn tên như thế này, Quý Huyền Tinh theo bản năng mà quay đầu lại, có chút mờ mịt và kinh ngạc nhìn anh.

Chỉ thấy đôi mắt từ trước đến nay vốn luôn dịu dàng không dao động của anh lại ẩn chứa chút giận dữ.

Ngực Quý Huyền Tinh như thắt lại, đồng thời cái cảm giác vô lực kia đã, đã —— vây lấy cô từ năm mười sáu tuổi, lại như hồng thủy mãnh thú một lần nữa nuốt chửng cô.

Anh thật sự đã làm tròn chức trách, giống như một bậc “cha mẹ” chăm sóc cô, bảo vệ cô cũng như dung túng và nuông chiều cô.

Trong lòng Quý Huyền Tinh lạnh dần, muốn cười tự giễu nhưng khi mở miệng thì giọng nói lại có chút run rẩy: “Chung Dập, em không còn nhỏ… Còn hai mươi ngày nữa, em đã thành niên rồi.”

Chung Dập hạ mắt xuống, chống lại ánh mắt của cô. Đầu quả tim không khỏi run lên, đó là ánh mắt khó nói. Rõ ràng là mang theo ý cười nhưng đáy mắt lại như ẩn chứa lệ quang, như là có vô vàn thê lương trong đó.

Chỉ như vậy… Mà đi thích thằng nhóc kia sao?

Vì thằng nhóc đó mà tâm trạng không tốt.

Vì thằng nhóc đó, mà bây giờ đã sắp khóc?

A Tinh nhà anh từ trước đến nay đều là người tùy ý thẳng thắn, từ khi nào lại trở thành một người hay tủi thân như vậy.

Anh đã lướt nhìn tất cả nam sinh ở trong khán phòng kia, cảm thấy chẳng có người nào có thể để anh yên tâm mà giao phó A Tinh cho họ.



Sự phiền toái trong lòng Chung Dập lại nổi lên cuồn cuộn, từ trước đến nay anh đối xử với ai cũng đều thản nhiên, chẳng mang nhiều cảm xúc gì mấy. Chỉ là đối với tên nhóc vừa gặp kia, lần đầu tiên anh nảy ra cảm giác chán ghét một cách nồng đậm.

Anh thu lại cảm xúc, nhìn nhìn cô gái trước mặt, bỗng nhiên đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, A Tinh thật sự đã trưởng thành.”

Ánh mắt anh nhìn về phía xa xa, đáy lòng bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài.

*******

Còn năm ngày nữa là đến kì thi cuối cùng, kiểm tra xong thì Quý Huyền Tinh sẽ có một kỳ nghỉ đông. Sinh nhật của cô là vào ngày hai mươi sáu, trường của bọn họ vẫn còn đóng cửa vào tháng Giêng, vì vậy năm ngoái Chung Dập là người đón sinh nhật với cô.

Không chỉ năm ngoái, mà thật ra là hằng năm đều là Chung Dập đón sinh nhật với cô. Ngoại trừ năm kia bố của Chung Dập bị bệnh, anh phải về Giang Thành ngay lập tức nên không thể ở cùng cô, nhưng vẫn còn nhớ mà gửi quà sinh nhật cho cô.

Cho nên cô không làm theo những gì anh muốn, thậm chí còn đã dự định rằng họ sẽ đi ăn cơm ở quảng trường Thế Kỷ, rồi đến công viên Bình Giang bên cạnh thả đèn Khổng Minh, sau lễ Giáng Sinh thì họ sẽ tổ chức sinh nhật cho cô với lời chúc từ ngàn vạn chiếc đèn Khổng Minh.

Nhưng mà cô không ngờ đến năm nay lại nghỉ sớm như vậy.

Quý Huyền Tinh không yên lòng cho lắm, vẫn tiếp tục đọc sách ôn bài. Dù sao lúc cô về thì vẫn như vậy, trong nhà vẫn không có người, cũng sẽ không có ai có thời gian chăm sóc cho cô.

“Giá vốn là một khoản tiền đầu tư kinh doanh ——”

Một tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, Quý Huyền Tinh cau mày nhìn vào màn hình điện thoại. Khi thấy tên người gọi hiện lên, cảm giác hờn giận khi bị cắt ngang biến mất, đuôi mắt cũng xuất hiện ý cười.



“Bố ơi.” Cô nhẹ giọng gọi một tiếng: “Bố ở châu Phi chơi có vui không?”

“Không thấy được cuộc di cư của đồng vật, nhưng mà vẫn có quà mang về cho con, khi nào thì con nghỉ?”

Đôi mắt Quý Huyền Tinh sáng lên: “Bố về nước sao?”

“Ừm, mới xuống máy bay.”

“Con còn năm ngày nữa mới được nghỉ lễ!” Quý Huyền Tinh nói xong lại có chút lo lắng, như đang làm nũng hỏi: “Đừng nói lần này bố về không được hai ngày lại đi lại chứ?”

Người bên kia cười: “Sẽ không đi giống năm ngoái đâu, cho dù thế nào thì chúng ta cũng phải cùng đón sinh nhật cùng nhau chứ.”

Hai người trò chuyện vài câu rồi Quý Huyền Tinh mới vui vẻ tắt điện thoại. Lúc này mới nhớ tới, dường như không thể cũng đón sinh nhật với Chung Dập được rồi.

Bố của cô là một họa sĩ, một năm về nhà không được vài lần, cả ngày đều vẽ thực vật ở bên ngoài. Mặc dù hai cha con không thường xuyên gặp nhau nhưng quan hệ của hai người vẫn thân thiết như những người bạn.

Lần gần nhất được gặp bố chính là nửa năm tước, sau đó ông ấy liền đi châu Phi. Nơi đó tín hiệu không tốt, thỉnh thoảng mới có thể gọi điện được cho cô, không thì gửi về vài bộ phim của ngôi sao nổi tiếng.

Quý Huyền Tinh giằng co vài giây trong việc lựa chọn giữa bố mình với Chung Dập, sau đó lập tức đặt vé máy bay về nhà.

Mỗi ngày đều có thể gặp Chung Dập, sinh nhật mọi năm đều có thể đón cùng với anh, nhưng mà với bố thì không thể.