Chương 43

Trong mắt người kia là sự rối rắm muốn nói lại thôi cùng với sự ngây ngô nóng bỏng.

Trong lòng Quý Huyền Tinh lộp bộp một chút, liền thấy Tống Chính Sơ dường như đã có một quyết định nào đó.

Trên mặt cậu ta là nét ngượng ngùng độc nhất vô nhị của một thiếu niên khi đối diện với người mình thích: “Bạn học Quý, có một tiệm trà sữa trước trường rất ngon, tớ muốn mời cậu uống ——”

“Nếu có thể, tớ còn muốn tiếp tục mời cậu thêm nhiều lần nữa.”

Quý Huyền Tinh nhìn vẻ mặt khẩn trương của cậu ta, cô có chút bất đắc dĩ mà thở dài, rốt cuộc cậu ta vẫn nói ra.

Nói thực mịt mờ, nhưng cũng rất chân thành.

Từ nhỏ đến lớn cô đã nhận được rất nhiều sự theo đuổi, cách thức gì cũng có. Nhưng vào lúc này đây, cô lại không muốn làm tổn thương bất cứ ai.

Rất khó để có được tình cảm đồng đội này.

Quý Huyền Tinh nhướng mày cười khẽ: “Được a ——”

Đáy mắt Tống Chính Sơ sáng ngời, như là có hào quang hiện lên. Nhưng mà ý cười còn chưa kịp treo trên khóe môi thì liền nghe thấy Quý Huyền Tinh nói tiếp: “Nhưng mà là tớ mời mọi người, trong khoảng thời gian này mọi người đều vất vả rồi. Uống xong trà sữa chúng ta lại đi ăn cơm, tớ mời.”

Ánh mắt Tống Chính Sơ trở nên ảm đạm, khóe miệng ngập ngừng như là muốn nói cái gì đó. Quý Huyền Tinh lần này lại không cho cậu ta có cơ hội, nói thẳng: “Tớ không thích uống trà sữa.”

Đôi mắt cô sáng ngời, lại mang theo một luồng khí thế cao ngạo, rõ ràng là muốn nói cho người kia biết —— tớ hiểu ý cậu, nhưng là không được.



Cô không từ chối rõ ràng, nhưng cũng đã nói cho cậu ta biết là cậu ta không có khả năng, cô đang bảo vệ đoạn tình bạn nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm này.

Hô hấp của Tống Chính Sơ có chút dồn dập, cũng không biết là cảm động bởi vì sự thiện lương của cô hay cảm giác khổ sở vì bị cự tuyệt.

Bỗng nhiên, âm thanh diễn thuyết vừa điềm đạm nhưng lại chặt chẽ, logic ở trên khán đài ngừng lại, đám sinh viên chỉ nghĩ đó là đoạn ngắt câu hoặc người kia đang suy nghĩ chứ không hề nghĩ ngợi gì nhiều.

Nhưng mà Quý Huyền Tinh dường như cảm nhận được có một ánh mắt mơ hồ đang nhìn về phía mình, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía khán đài.

Đôi mắt của người đàn ông vẫn sáng ngời và nghiêm tục, vô cùng chuyên chú vào những lời giảng giải của mình.

Nhưng mà, nhiều người như vậy, tại sao anh có thể tìm được cô?

“Được a.” Giọng nói của Tống Chính Sơ vừa mang theo sự khổ sở vừa có chút nhẹ nhõm: “Tớ muốn đãi cho bản thân một bữa thật ngon.”

Cậu ta cũng chỉ cảm thấy nếu không nói ra thì sẽ không cam lòng, trên thực tế càng tiếp xúc với Quý Huyền Tinh thì càng có thể cảm nhận được đây là một nữ sinh vô cùng ưu tú, cậu ta đã sớm biết mình sẽ bị cự tuyệt.

Quý Huyền Tinh thở dài, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Một bài diễn thuyết hoàn hảo kết thúc trong tiếng vỗ tay phấn kích của các bạn sinh viên, một đám nhịn không được mà xúm lại muốn đặt câu hỏi.

Lúc ban đầu nhiều người không thể ngủ gật là bởi vì vẻ ngoài của Chung Dập, nhưng sau khi nghe xong bài diễn thuyết của anh thì lại phát hiện những thứ anh nói quả thật có tính ứng dụng rất cao, điều này khiến cho não bộ của bọn họ được kí©h thí©ɧ, huyết mạch tuôn trào.

Vì vậy, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.



Nguyễn Vi Vi lại lần nữa đánh thức Quý Huyền Tinh đang ngủ, dùng ánh mắt “Mẹ nó cậu vẫn còn là con người sao” để nhìn cô: “Loại diễn thuyết như này cậu cũng có thể ngủ sao.”

“Kết thúc rồi sao?” Quý Huyền Tinh lười biếng nhìn cô ta, sau đó chậm rãi đứng lên: “Đúng rồi, buổi tối cùng đi đến Sơ Ngự để ăn cơm đi.”

Đến Sơ Ngự ăn một chút điểm tâm thì còn được, chứ ăn cơm thì một người cũng phải mất đến tận mấy nghìn tệ, rất đắt.

“A……”

Nhìn biểu cảm có chút khó xử của cô ta, Quý Huyền Tinh như nghĩ đến cái gì đó: “Tớ mời, xem như bồi thường cho sự tra tấn và áp lực mà khoảng thời gian này mọi người đã chịu đựng.”

“Cái này không tốt lắm……” Tuy rằng cô ta rất muốn đến đó ăn một lần, nhưng bốn người bọn họ ăn thì phải tiêu hết một vạn, cái này cũng quá……

Quý Huyền Tinh nhẹ liếc mắt nhìn cô ta một cái, trực tiếp quyết định: “Cứ quyết định như vậy đi.”

Hai người song song đi ra ngoài, ở bên cửa phụ có nhiều nhóm người đang vây quanh. Chung dập đứng ở giữa, cho dù là như vậy thì anh vẫn khiến cho người khác chú ý đến mình đầu tiên.

Anh chính là có bản lĩnh như vậy, mang theo khí thế làm người khác không thể dời tầm mắt.

Nguyễn Vi Vi dừng chân: “Thật nhiều người, tớ cũng muốn hỏi.”

Ánh mắt của Quý Huyền Tinh như có như không nhìn về phía anh, nghe được Nguyễn Vi Vi nói như vậy thì có chút tò mò, không chút để ý mà hỏi: “Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Muốn hỏi anh ấy xem tiếp theo cổ phiếu nào sẽ tăng giá, để tớ có thể vênh váo tận trời!”