Chương 42

Giọng nói của cô có chút lười biếng, mang theo sự mềm mại khi mới tỉnh ngủ, nhưng những gì nói ra lại khiến người ta nhất thời sửng sốt.

Qua nửa ngày, mọi người mới định thần lại.

Hoa khôi học đường là đang nói —— Không có cảm nghĩ gì về việc đạt giải nhất, ngoại trừ vị trí đầu tiên thì không thèm những vị trí khác.

Đáy mắt cô vẫn còn vẻ mông lung, mang theo hơi nước, nhưng những lời nói ra lại rất sắc bén.

Mẹ nó, điều này cũng thật là quá tương phản.

Mọi người đều bị những lời nói này của cô làm cho ngây ngốc, đáng yêu đến mức khiến người ta không cưỡng lại được. Hàng nghìn người trong khán phòng lập tức vỗ tay hoan hô, thậm chí còn có người huýt sáo.

Quý Huyền Tinh không để ý đến bọn họ, cô nhàn nhạt liếc nhìn hiệu trưởng, không tiếng động hỏi: “Còn gì nữa không ạ?”

Hiệu trưởng Đổng tự nhận mình đã từng gặp qua vô số việc trên đời, nhưng khi bị cô gái nhỏ này liếc mắt nhìn một cái thì liền trở nên hoảng hốt. Ông ấy như nhìn thấy một con người khác thông qua đôi mặt nhàn nhạt của cô gái nhỏ.

Ông ấy lắc đầu, quả nhiên là người một nhà, một cô gái như vậy làm sao có thể sợ hãi khi đứng phát biểu trước hàng nghìn người. Sau đó ông ấy cười khẽ rồi lắc đầu, ý bảo Quý Huyền Tinh có thể xuống đài, kế tiếp mình sẽ tự nói.

Trên đường Quý Huyền Tinh quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt của các bạn học không tự chủ mà nhìn theo cô, mãi đến khi cô đã ngồi vào chỗ một lúc lâu thì thỉnh thoảng vẫn có ánh mắt nhìn về phía cô.

Cô tùy tiện ném cái cúp trong tay cho Nguyễn Vi Vi, không có tinh thần mà nói: “Mọi người ai thích thì cầm đi.”

Nguyễn Vi Vi theo bản năng nhận lấy, vẻ mặt khâm phục nói: “Quý Huyền Tinh, vừa rồi cậu thật đỉnh.”

Quý Huyền Tinh hơi hơi đảo mắt, đuôi mắt khẽ nhếch lên liếc nhìn cô ta một cái, trong mắt mang theo ý cười nhẹ: “Cái này mà đỉnh sao, cậu còn chưa nhìn thấy khi tớ đỉnh hơn đâu.”



“Chết tiệt……” Nguyễn Vi Vi theo bản năng lẩm bẩm, con mẹ nó trong đầu cô ta lúc này chỉ hiện lên một câu —— phong tình vạn chủng.

Cái liếc mắt kia là đang nhìn người khác sao? Kia rõ ràng là đang câu dẫn!

Mà cố tình là Quý Huyền Tinh không hề ý thức được.

Cái này! Cái này! Cái này! Có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được chứ!

Trái tim cô ta bất giác loạn nhịp.

Nguyễn Vi Vi có chút thương tiếc nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại đi thích một người mù cơ chứ……”

Nếu không thì có đáng để theo đuổi không?

Còn chưa chờ Quý Huyền Tinh nói chuyện, bỗng nhiên chung quanh vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả tiếng vỗ tay dành cho cô vừa rồi, như thể hận không thể vỗ cho gãy cả tay.

Quý Huyền Tinh khẽ nhướng mày, có chút tò mò ngẩng đầu lên nhìn xem, lập tức trở nên sững sờ.

Tại sao vừa rồi không ai nói với cô rằng vị khách quý được mời đến diễn thuyết là Chung Dập?

Chỉ thấy người đàn ông mặc một bộ vest đen cao cấp được ủi phẳng phiu, khiến cho anh trông càng thêm đĩnh đạc. Một đôi chân dài thẳng tắp được ống quần ôm lấy, có vẻ càng thêm săn chắc và quyền lực.

Ánh mắt của anh thật lãnh đạm, khi bước lên khán đài chỉ nhẹ gật đầu với khán giả phía dưới mà đã khiến cho bọn họ hét lên những tiếng hét chói tai, người đàn ông này giơ tay nhấc chân đều mang theo mị lực không thể nào cưỡng lại.

“…… Có đẹp trai quá không vậy?!”



“Đâu chỉ có đẹp trai, khí chất này quả thực là đỉnh, chỉ liếc mắt một cái đã làm cho chân của tôi mềm nhũn.”

Đôi mắt của Nguyễn Vi Vi cũng lóe lên như những vì sao: “Thật là đẹp trai a, đây là ai vậy?”

Quý Huyền Tinh nhìn những nữ sinh xung quanh đều mang dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân, trong lòng trở nên chua xót. Muốn tìm người thì người không thấy, khi không cần thì người lại xuất hiện, tên khốn nạn.

Xấu xa!

Cô nghiến răng nghiến lợi, góc áo trong bàn tay bị cô nắm chặt đến nhàu nát: “Người mù!”

“Ai?” Nguyễn Vi Vi không nghe rõ: “Cái gì mù?”

“……”

“Cậu nên đọc báo thêm một chút đi.” Khi Quý Huyền Tinh sắp nhịn không được mà trợn trắng mắt thì đã có người kịp thời phổ cập thông tin cho mọi người: “Chung Dập, con trai của chủ tịch tập đoàn Hoa Dật, hiện tại đang phụ trách việc quản lý toàn bộ công ty, người như vậy thì khí chất có thể kém sao. Mẹ nó! Chung tổng này nói về giá trị nhan sắc hay năng lực thì đều đứng đầu. Đây chính là một vị thần tiên!”

Quý Huyền Tinh ôm cánh tay của mình, hờn dỗi nhìn sang một bên, nhưng ánh mắt lại không tự giác mà nhìn về phía người đàn ông ở trên khán đài.

Cho dù chỉ là giọng điệu nhẹ nhàng nhất, cùng với vài cử động cực nhỏ trên tay anh cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người một cách tự nhiên. Hào quang ở sau lưng anh, tất cả ánh đèn và đám đông xung quanh giống như một tấm phông nền, chỉ có anh là rực rỡ lấp lánh.

Ánh mắt của cô không biết từ khi nào đã dừng lại trên đôi môi lúc đóng lúc mở của anh. Đôi môi mỏng và nhạt, nhưng lại căng mọng ẩm ướt, ánh mắt cô lại di chuyển xuống yết hầu đang hơi đảo lên đảo xuống vì động tác nói chuyện của anh.

Nhịp tim của Quý Huyền Tinh hơi nhanh, vẻ ngoài của người đàn ông này thật mê hoặc a.

Cổ họng cô có chút khô khốc, vội vàng cúi đầu uống mấy ngụm nước, nhưng trên mặt vẫn có chút nóng bừng như cũ. Khi cô ngẩng đầu lên, bỗng nhiên đối diện với một ánh mắt nóng rực.