Chương 41

Trận thi đấu này là do Giang Đại tổ chức, khi chỉ còn lại năm mươi đội trong vòng loại trừ cuối cùng thì sẽ tập trung họ lại với nhau trong căn cứ dự án đặc biệt của Giang Đại.

Đến trưa lại phải vội vội vàng vàng ăn cơm trưa cùng với năm tuyển thủ về nhì khác và ban tổ chức, trong lúc đó mọi người đều phải trầm trồ khen ngợi hai đội nhất nhì này.

Những người này cũng là những sinh viên hàng đầu của các trường đại học khác, ngày thường không ai phục ai. Nhưng lần này thật sự đã bị cách bố trí khôn ngoan và sự trầm ổn xinh đẹp của Quý Huyền Tinh chế trụ, lúc đầu là do Tống Chính Sơ dẫn dắt đội, sau lại mới biết người dẫn dắt là Quý Huyền Tinh.

Đẹp không lời gì để tả, cô có thể trở thành một đại minh tinh, năng lực lại mạnh như vậy, quả thực là nữ vương.

Quý Huyền Tinh bị những người này hỏi đông hỏi tây, sự lạnh nhạt khi đối xử với người khác trước đây tự nhiên cũng biến mất, nhưng bây giờ cả một đám người cứ đeo bám lấy cô, ngay cả điện thoại di động cũng không có thời gian để xem.

Sau khi cơm nước xong, còn có một buổi lễ trao giải.

Khi đến lễ đường, bọn họ đã bị đám đông quá khích ngồi ở phía dưới dọa cho nhảy dựng. Không phải chỉ là một nghi thức nhỏ thôi sao, nhưng đám người phía dưới cũng phải hơn một ngàn người.

Tuy Quý Huyền Tinh có chút bối rối, nhưng mà có cảnh tượng gì mà cô chưa từng thấy qua, nói trước mặt có nhiều người như vậy cũng không xa lạ gì với cô, nhưng cũng có chút khó chịu.

Nhiều người như vậy không biết còn muốn bày cái trò gì nữa, xem ra muốn về sớm cũng không được.

Chờ sau khi ngồi xuống, bọn họ mới biết được chút nữa sẽ có một bài diễn thuyết, người được mời đến chính là giám đốc điều hành của một công ty lớn nào đó. Quý Huyền Tinh không có hứng thú, cúi đầu bớt chút thời gian để nhìn điện thoại di động, thế nhưng lại phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của Chung Dập.

Người đàn ông chết tiệt này, sau khi hoàn toàn không liên lạc trong một tuần và gián tiếp không gặp mặt trong nửa tháng thì rốt cuộc cũng nhớ đến một người đang sống sờ sờ như cô, còn biết gọi điện thoại cho cô.



Không cần tức giận với người mù, phải yêu thương người tàn tật. Anh là một người mù có thể trả lời tin nhắn, nhưng gọi điện thoại thì không dễ dàng, cần phải hiểu rõ.

Cứ tưởng tượng như vậy, tâm tình của Quý Huyền Tinh thật sự đã tốt hơn một chút, cô một bên tự tẩy não khuyên bản thân phải bình tĩnh, một bên chậm rì rì gọi điện thoại.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau……”

Những lời này lặp đi lặp lại năm lần, sự vui vẻ thật vất vả mới có được đã dần dần tan biến, đã sắp trở nên xấu xa.

“……”

Quý Huyền Tinh nhịn không được ở trong lòng mắng vài câu thô tục, mặt không chút biểu tình bỏ điện thoại lại vào túi chéo đeo trước ngực, nhất thời mất đi những du͙© vọиɠ trần tục đó.

Buổi lễ chính thức bắt đầu, hiệu trưởng Đổng thay mặt cho hiệu trưởng của năm trường lên phát biểu trong gần một tiếng đồng hồ, Quý Huyền Tinh ngồi ở chỗ kia mơ màng sắp ngủ gật. Dù sao thì đây cũng là một cuộc thi kéo dài trong 20 ngày, cho dù cô có tài năng vô cùng nổi bật trong số rất nhiều sinh viên hàng đầu thì cũng đã hao tốn rất nhiều tâm lực.

Cô đang mơ màng ngủ gật thì bỗng nhiên cảm thấy âm thanh ngừng lại. Cô theo bản năng mở mắt ra, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình.

Cô còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt vốn dĩ lanh lợi và sáng ngời lúc này đã trở nên trống rỗng, ngấn nước như một con mèo con nhỏ, không có một chút hung hăng nào.

Khiến cho một đám bạn học nhìn đến ngây ngốc.



Có nam sinh đã không khống chế được mà nhỏ giọng nói: “Con mẹ nó, thật là đáng yêu!”

“Cái này cũng thật là quá đáng yêu đi!”

“Nhan sắc của nữ thần này thật sự là tuyệt vời. Bạn học! Nhìn tôi đi!”

Cho dù đã ở chung trong một khoảng thời gian nhưng Nguyễn Vi Vi vẫn bị giá trị nhan sắc này làm cho ngây ngốc cả nửa ngày, sau đó mới khó khăn kìm chế lại, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Hiệu trưởng mời cậu lên phát biểu một chút cảm nghĩ sau khi giành giải nhất.”

Quý Huyền Tinh đứng lên, ánh mắt vẫn là có chút mờ mịt, nhìn qua có chút mềm mại đáng yêu, khiến cho người ta muốn ức hϊếp.

Cô đi thẳng một đường lên sân khấu, đầu óc cũng đã thanh tỉnh hơn vài phần. chỉ là mỗi lần sau khi tỉnh ngủ thì tư duy đều có chút chậm chạp, lúc này cũng không muốn nói chuyện.

Hiệu trưởng Đổng biết cô gái trước mặt là ai, lúc trước bởi vì Quý Huyền Tinh mà vị kia đã đích thân gọi điện đến đây, bắt toàn trường phải học một khóa giáo dục tính cách trong vòng nửa tháng, sau đó khó khăn lắm người nọ mới hài lòng, tòa nhà thực nghiệm mà anh hứa trao tặng mới không xảy ra vấn đề, cũng dựa vào mối quan hệ này mới có thể mời vị kia đến dự buổi lễ.

Mà cô gái nhỏ quả thật cũng rất lợi hại, bài chuyên ngành luôn luôn đứng nhất, hiện tại còn giành được ngôi vị quán quân.

Người nhìn cũng rất ngoan ngoãn, bây giờ cô đang đứng im không nói lời nào, đáy mắt có chút mờ mịt, nhìn qua giống như có chút sợ hãi.

Ông ấy hòa ái cổ vũ, nói: “Bạn học Quý hãy thả lỏng và nói chuyện thoải mái, hãy nói ngắn gọn cho mọi người biết em giành được giải nhất bằng cách nào hoặc là có cảm nghĩ gì khi giành được giải nhất?”

Quý Huyền Tinh cầm cúp, khẽ nâng nhẹ mi mắt: “Không có, ngoại trừ giải nhất thì không cần những thứ khác.”