Chương 34

Phùng Diệu Diệu có gia cảnh bình thường nhưng ở trường trung học lại là một hoa khôi trường học, lớn lên học giỏi, tất cả nam sinh đều thích đuổi theo phía sau cô ta, gửi hoa, tặng quà, hỏi han.

Cô ta đã quen với cảm giác được mọi người chú ý, được mọi người theo đuổi như một công chúa.

Tuy nhiên, sau khi đến Giang Đại, mọi thứ đã thay đổi.

Trong việc học cô ta không thể so sánh với Quý Huyền Tinh, diện mạo cũng không thể so sánh với Quý Huyền Tinh, cô ta trở nên vô danh ảm đạm. Mặc dù không phải là không ai đuổi theo, nhưng nếu so sánh với Quý Huyền Tinh thì quả thực làm cho cô ta cảm thấy khó chịu.

Người theo đuổi Quý Huyền Tinh mỗi ngày đều lái xe sang tặng cô những bông hồng tươi nhất, cô ta lặng lẽ kiểm tra, một bó hoa đó liền có giá trị lên đến bốn năm ngàn tệ. Không chỉ thế, còn tặng tất cả các loại đồ trang sức kim cương, vẻ đẹp tinh xảo lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm cho tất cả các cô gái đều ngưỡng mộ.

Nhưng hết lần này tới lần khác Quý Huyền Tinh cũng không thèm liếc mắt một cái, thứ người khác không chiếm được lại bị cô cự tuyệt rõ ràng.

Nhìn lại những người theo đuổi chính mình, tặng một bó hoa 200 tệ mà còn tưởng bản thân rất lợi hại, còn muốn cô ta đi ăn tối cùng hắn, thậm chí là bắt đầu phát triển đến một giai đoạn khác.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì cô ta đều bị Quý Huyền Tinh áp chế khắp nơi còn phải nhặt nhạnh những tên đàn ông ở trong đống rác!

Cô ta không cam lòng.

Sau đó, cô ta vô tình phát hiện ra rằng trong điện thoại di động của bạn cùng phòng Nguyễn Vi Vi có một bức ảnh như vậy. Cô ta liền biết tại sao Quý Huyền Tinh có thể tỏ ra vô dục vô cầu giống như bây giờ, còn không phải là chê những người đó tiền không đủ nhiều sao, kỳ thật là sau lưng còn không phải bị người ta bao nuôi sao, vì thế cô ta liền đăng bức ảnh kia lên diễn đàn trường.

Quả nhiên, chỉ một bức ảnh đã có thể thu hút được sự chú ý của toàn trường, cô ta nhìn vào những tin nhắn khinh miệt nhục mạ, cảm thấy rất hạnh phúc, những khó chịu trong lòng đã tích tụ nhiều năm nhất thời đều có thể được phát tiết.

Nhìn xem nữ thần hoa hậu giảng đường thanh thuần trong miệng các người đi, không phải vẫn được bao nuôi thôi sao, có tiền là có thể đè lên người cô.

Cô ta chờ những người đàn ông kia nhìn rõ bộ mặt thật của Quý Huyền Tinh, nhìn thấy những điểm tốt của cô ta. Đến lúc đó, cô ta cũng sẽ đùa giỡn với những người đàn ông đó trong lòng bàn tay.



Trong số đó, quà tặng kim cương tất cả đều là của cô ta.

Nhưng cô ta chưa kịp vui mừng được nửa ngày thì một lá thư từ luật sư đã phá hủy toàn bộ cuộc sống tốt đẹp mà cô ta tưởng tượng. Không chỉ ăn một vụ kiện mà còn bị toàn trường biết.

Sau đó, tất cả bắt đầu xa lánh cô ta.

Cô ta không thể ở lại trường, không thể chịu đựng được sự lạnh lùng đó, vì vậy cô ta đã nghỉ học.

Nhưng một thành phố lớn như Giang Thành có chi phí sinh hoạt quá cao. Trong khi làm việc, cô ta đã gặp được một người đàn ông giàu có họ Triệu, là một tên phú nhị đại được nuông chiều từ bé, mỗi lần nằm bên cạnh người đàn ông này cô ta lại cảm thấy chán ghét.

Cô ta rõ ràng có tương lai sáng lạng nhưng tất cả đều bị Quý Huyền Tinh hủy hoại.

Khi cô ta phải chịu đựng sự ghê tởm và tất cả các loại giả dối đó, trong đầu chỉ có một ý tưởng - hủy hoại Quý Huyền Tinh.

-

Quý Huyền Tinh rửa tay xong, đứng trước gương tô son. Đột nhiên nghe thấy một tiếng “răng rắc” rất nhỏ, là âm thanh của khóa nhà vệ sinh.

Bàn tay tô son của cô dừng lại, thân thể không nhúc nhích nhưng trong gương lại nhìn thấy một nữ sinh khoảng hai mươi tuổi đang nhìn cô với ánh mắt không tốt.

Hành động trên tay cô không ngừng, son môi màu trà sữa trên môi càng ngày càng đậm, trông càng thêm ngây thơ.

Phùng Diệu Diệu hoàn toàn bị sự bình tĩnh của cô chọc giận, còn không phải dựa vào khuôn mặt đi quyến rũ đàn ông sao, ở đây giả bộ cao cao tại thượng cái gì?

“Quý Huyền Tinh, cô nói xem nếu tôi chụp lại bộ dạng hiện tại của cô rồi đăng lên diễn đàn thì bọn họ có còn tin cô nữa không? Luật sư của cô còn có tác dụng hay không?”

“Cô đang nói chuyện điên rồ gì thế?” Quý Huyền Tinh vừa lau tay, vừa quay đầu nhìn cô ta, lông mày nhíu lại nói: “Cô đang điều trị tại bệnh viện tâm thần nào vậy? Bệnh chưa khỏi đã thả cô ra, có cần tôi giúp cô khiếu nại bọn họ không?”



Sắc mặt Phùng Diệu Diệu trắng xanh vì tức giận: “Quý Huyền Tinh mày giả vờ cái gì, mày thất sủng rồi mới phải nịnh bợ những nữ sinh kia để leo lên cành cao đúng không?”

“Cô bị ngu sao?” Quý Huyền Tinh nhìn váy công chúa trên người, cố nén xúc động muốn đánh người, lạnh lùng nói: “Thì ra cô không những có bệnh thần kinh mà còn có bệnh ảo tưởng.”

Phùng Diệu Diệu không ngờ cô sẽ mở miệng nói những lời như vậy, trong mắt có sự kinh ngạc rõ ràng. Nhưng một giây sau cô ta cười lớn: “Ha ha ha, mày không giả vờ nữa à, ngày nào cũng giả vờ bản thân tinh khiết, thật ra cũng là đi nằm ngửa mới có được. Lúc ấy là do bức ảnh kia quá trực quan ——”

Nói xong, giọng điệu của cô ta trở nên âm lãnh, đáy mắt mang theo điên cuồng: “Nếu mày bị lột sạch quần áo nằm trong loại nhà vệ sinh xa hoa này, mày còn có thể tiếp tục duy trì cái danh hoa khôi thanh thuần của mày hay không?”

Lời nói của cô ta còn chưa dứt, cả người đã giống như chó điên nhào về phía Quý Huyền Tinh.

.........

Bạn gái nhỏ của Trịnh Minh Khải đợi Quý Huyền Tinh nửa ngày cũng không thấy cô trở về. Cô ấy có chút lo lắng muốn đi toilet xem, trên đường đúng lúc nhìn thấy Trịnh Minh Khải và Chung Dập vừa nói chuyện xong đi ra.

Trịnh Minh Khải thân mật ôm eo cô: “Sao lại tới đây?”

“Em đi nhìn xem Huyền Tinh, cô ấy đi toilet đã lâu rồi.” Trước mặt mọi người, cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng, tự nhiên cọ cọ trong ngực Trịnh Minh Khải, dịu dàng hỏi: “Cô ấy không đi cùng các anh sao?”

“Không có a.”

Lúc này, tình cờ có hai cô gái mặc váy dạ hội đi đến, vừa đi vừa phàn nàn: “Có chuyện gì vậy, sao nhà vệ sinh lại dừng hoạt động để dọn dẹp vào giờ này chứ?”

“Quên đi, chúng ta đi đến tầng khác.”

Bọn họ đều đã nghe rõ ràng, trong mắt đều lộ ra lo lắng và mê man, đồng thời theo bản năng nhìn về phía Chung Dập.

Chỉ thấy ánh mắt Chung Dập khẽ động, sự ôn hòa vốn có biến mất toàn bộ, sải bước về phía toilet.