Chương 35

Trong toilet, Quý Huyền Tinh phản ứng rất nhanh, trực tiếp né tránh nhưng Phùng Diệu Diệu lại giống như thuốc cao bôi trên da chó nhào tới lần nữa, mục tiêu rõ ràng là phải xé váy của cô.

Làn váy của cô rất dài, rất dễ giẫm lên làn váy làm bản thân tự vấp ngã, hết lần này tới lần khác Phùng Diệu Diệu còn không chịu buông tha, trong lúc nhất thời làm cho cô có chút đấu tranh.

Quý Huyền Tinh lại trốn tránh, muốn một tay kéo làn váy để tránh cho bản thân ngã xuống, chỉ chốc lát sau liền có chút thở hổn hển.

Váy rách!

Sau này nếu cô lại mặc váy dài chấm đất thì cô chính là heo!

Khi Phùng Diệu Diệu lại phát điên, Quý Huyền Tinh đã hoàn toàn hết kiên nhẫn. Cô trực tiếp buông tay ra mặc kệ váy rách, cả người đứng vững để không vấp ngã. Chờ đến lúc Phùng Diệu Diệu nhào tới, cô nghiêng người né tránh, Phùng Diệu Diệu nhào vào khoảng không, cả người có chút ngẩn ngơ.

Nhân lúc này, Quý Huyền Tinh túm tóc cô ta, trực tiếp túm cô ta kéo về phía bồn rửa tay.

Cô mở vòi nước ra, dùng sức ấn Phùng Diệu Diệu vào trong.

Nước lạnh lẽo xông lên đầu, Phùng Diệu Diệu giật mình, bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Mà tay Quý Huyền Tinh lại giống như là một cái kìm mạnh mẽ cố định cô ta. Lần đầu tiên cô ta biết rằng sức mạnh của một người phụ nữ có thể lớn như vậy.

Phùng Diệu Diệu dần dần không còn sức giãy dụa, nhưng nước lạnh vẫn theo đầu tưới lên người, sặc cả vào mũi và họng.

Cô ta bắt đầu ho. Sự lạnh lẽo trên người không chịu nổi sự nỗi sợ hãi trong lòng, người này sẽ không thật sự muốn dìm chết cô ta như vậy chứ?

Cô ta không thể không rùng mình, linh hồn run rẩy vượt xa cái lạnh trên cơ thể, cô ta thực sự sợ hãi.

Đúng lúc này, lực đạo ở trên cổ rốt cuộc cũng tản đi, cả người Phùng Diệu Diệu giống như không có xương, theo bồn rửa mặt mềm nhũn ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Quý Huyền Tinh.

“Điên đủ rồi sao?” Quý Huyền Tinh lạnh lùng nhìn cô ta, cảnh cáo: “Đừng chọc tôi nữa.”

Phùng Diệu Diệu cả người bị dọa rụt lại, theo bản năng gật đầu.

Quý Huyền Tinh chướng mắt nhất chính là người như vậy, tâm tư xấu xa của bản thân còn không ít. Cô không quan tâm đến cô ta nữa, nhìn xuống váy của mình.



Chiếc váy công chúa vốn rất xinh đẹp lúc này đã nhăn nhúm, bởi vì vừa rồi Phùng Diệu Diệu giãy dụa, nước cũng văng lên người cô. Ngực bị ướt một mảnh lớn, váy lụa dán chặt vào ngực, như ẩn như hiện.

Không có cách nào đi ra ngoài!

Bản thân cô cũng không mang theo điện thoại di động, khiến cho cô không biết làm thế nào để nhờ giúp đỡ. Nghĩ đến đây, cô lại hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Diệu Diệu một cái.

Đột nhiên Quý Huyền Tinh nghĩ tới cái gì đó, đúng vậy, vừa rồi không phải cô ta muốn chụp lén cô sao. Trên người cô ta nhất định có điện thoại di động, nghĩ như vậy liền đi về phía Phùng Diệu Diệu.

Phùng Diệu Diệu sợ hãi, giống như một con gà con, giọng nói run rẩy: “Tôi không dám nữa, cô đừng đánh tôi.”

Quý Huyền Tinh nhịn không được trợn trắng mắt, còn chưa kịp tiếp tục đi về phía cô ta, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Đồng thời, giọng nói của Chung Dập vang lên.

Không giống như sự dịu dàng trước đó mà trầm thấp như đang đè nén: “Huyền Tinh, em ở bên trong sao?”

Đôi mắt của Quý Huyền Tinh sáng lên: “Ở đây! Chờ một chút!”

Cô kích động chạy tới mở cửa, nhưng trải qua một trận ầm ĩ vừa rồi cô không chú ý, trên mặt đất có nước, giày cao gót mảnh khảnh giẫm lên làn váy, cả người ngay lập tức mất trọng tâm trượt xuống đất.

“A ——A ——“

Quý Huyền Tinh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước khi ngã xuống khó khăn lắm mới đỡ được vách tường, nhưng đầu gối vẫn đập xuống đất, đau đến nỗi nước mắt cô thiếu chút nữa chảy ra.

Chung Dập đang một mực chờ ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh này, bàn tay đang buông xuống bên cạnh vô ý thức nắm chặt, không chút suy nghĩ một cước đá văng cửa.

Ngay sau khi anh bước vào, thấy cô gái ngã xụi lơ dưới một lớp vải mỏng màu xanh, một tay vịn vào bức tường để đứng dậy. Quần áo ướt sũng, đầu tóc lộn xộn, trông có chút chật vật.

Nhưng lại có một loại vẻ đẹp nói không nên lời giống như bị bắt nạt.

Khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt nhợt nhạt ngấn lệ, bắt mắt hơn cả những viên kim cương tinh xảo được đính trên váy.

Trái tim Chung Dập đập chậm lại, sải bước đi về phía cô sau đó cởϊ áσ vest ra bằng một tay, bọc cô lại.



Quý Huyền Tinh hơi sửng sốt một chút, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Chung Dập, đây là toilet nữ."

“Ừ.” Anh thì thầm, giống như đang kìm nén cảm xúc.

Quý Huyền Tinh cảm thấy vẫn nên nhắc nhở anh: “Vậy anh đi vào....... Có phải hay không không quá ——”

Cô còn chưa dứt lời liền phát hiện ánh mắt Chung Dập vẫn luôn dừng ở trên người cô, quan sát từng tấc trên cơ thể, ánh mắt có chút nóng bỏng. Cô theo bản năng siết chặt quần áo trên cơ thể.

Bây giờ cô rất chật vật, thật khó coi.

Thấy cô không có vết thương rõ ràng trên người, Chung Dập mới thở phào nhẹ nhõm. Âm thanh nhẹ nhàng hơn bình thường, giống như trấn an: “Bị thương ở bên trong sao?”

Quý Huyền Tinh lắc đầu, vịn người Chung Dập muốn đứng lên nhưng một giây sau mắt cá chân truyền đến đau đớn, cô thấp giọng kêu lên: “Hình như bị trật chân rồi.”

Trong nháy Chung Dập mắt ôm ngang người cô lên, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn xuống đất, giọng nói khó có thể phân biệt ra là vui hay buồn: “Cô ta làm sao?”

Trịnh Minh Khải thầm nghĩ, anh Dập như vậy có thể là đã thật sự tức giận. Có lòng tốt mời anh đến địa bàn của mình chơi, bây giờ lại để xảy ra tình trạng như vậy, làm cho anh ta bây giờ muốn tiến lên giải thích cũng không dám, đành phải cười áy náy với Quý Huyền Tinh.

Bây giờ Quý Huyền Tinh mới phát hiện có người khác còn đứng ở cửa, chợt cảm thấy ngượng ngùng. Mặt cô dán vào ngực Chung Dập, vùi vào lòng anh, nhỏ giọng nói:” Em không cẩn thận, vấp váy nên ngã.”

Thật đáng xấu hổ.

Con ngươi Chung Dập lạnh như mũi dao băng, nhưng khi anh giơ tay lên vuốt đầu cô gái trong ngực, lại vô cùng dịu dàng Âm thanh nhẹ như đang thì thầm: “A Tinh không đau, chúng ta về nhà.”

“Ừm.”

Quý Huyền Tinh nhẹ giọng đáp, bàn tay trên vai anh vô thức cuộn lại, bất giác căng thẳng. Cô úp mặt vào lòng anh, khóe miệng không tự giác nhếch lên, ngay cả mắt cá chân đang đau đớn dường như cũng biến mất.

Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, đột nhiên cảm thấy, việc mặc váy dài chấm đất cũng không còn là chuyện quá khó chịu.

Tuy nhiên Phùng Diệu Diệu vẫn đáng ghét như trước.