Chương 33

Từ nhỏ đã không quen với sức mạnh của anh, nhưng trong lòng cũng cam nguyện lấy anh làm tiêu chuẩn.

Người đàn ông này đã trở về hơn hai năm, không có tụ họp với họ nhiều lắm. Lần này lại cho anh ta mặt mũi mà đến đây, bên cạnh còn có một người bạn gái, thật đúng là hiếm gặp.

Trịnh Minh Khải không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần, vừa nhìn thấy thì thật đáng kinh ngạc. Được rồi, cô gái này trông thật tuyệt, thanh thuần lại kiều mỵ,

Khuôn mặt mềm mại có thể bóp ra nước.

Lại nhớ tới lần trước trong điện thoại anh hỏi tiểu cô nương hai mươi tuổi thích cái gì, Trịnh Minh Khải trong nháy mắt hiểu rõ, trong mắt mang theo chút mập mờ chen chúc, làm cho Chung Dập biết anh đang nghĩ gì, nhàn nhạt nhìn anh một cái, sau đó giới thiệu: “Người nhà..........Em gái.”

Ban đầu muốn nói “bạn nhỏ”, nhưng nghĩ rằng cô không thích gọi như vậy, nhưng đồng thời anh ta phát hiện ra rằng anh dường như không muốn gọi như vậy, vì vậy tự nhiên nhận được một câu em gái.

Một câu “em gái” làm cho tim Quý Huyền Tinh đập điên cuồng, lại cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại nhưng ánh mắt nhịn không được liếc về phía anh.

Trịnh Minh Khải không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng là còn chưa theo đuổi được, lại thầm mắng trong lòng, Chung Dập thật đáng khinh, ngay cả tên cũng không nỡ gọi để mọi người biết.

Anh ta tự nhiên vươn tay, thập phần khách khí nói: “Tôi là Trịnh Minh Khải, em gái tự mình chơi nha, đừng khách khí.”

Quý Huyền Tinh vốn còn ở trong tiếng “em gái” vừa rồi chưa từng phục hồi tinh thần, hiện tại lại bị tiếng “em gái” này đánh thức, cô vươn tay, thập phần hào phóng tự nhiên nói: “Quý Huyền Tinh.”

Trịnh Minh Khải nào dám thật sự nắm a, chỉ lễ tiết chạm vào đầu ngón tay. Đồng thời không khỏi tán thưởng, anh Dập chính là anh Dập, ánh mắt thật tốt.

Cô bé hào phóng, cũng không sợ hãi. Trông giống như một công chúa, ngay cả khí chất cũng vậy.



Chung Dập ôn nhu nói: “Tự mình chơi?”

“Vâng.”

Quý Huyền Tinh không từ chối, mặc dù mục đích chính là vì Chung Dập, nhưng có thể ra ngoài thở phào nhẹ nhõm chơi một chút, cô tự nhiên cũng vui vẻ.

Trịnh Minh Khải nhìn thấy, anh Dập nhà anh ta từ khi nào đã chăm sóc người khác như vậy. Sợ bản thân không chiêu đãi tốt, vội vàng gọi em gái của mình tới chơi cùng cô.

Chờ một lúc, hai người cũng đi sang một bên.

Tất cả đều là một nhóm bạn quen biết trực tiếp hoặc gián tiếp quen biết, Chung Dập tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngồi xuống. Anh tựa nhẹ vào lưng ghế và đặt tay vịn lên tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng gõ một chút. Hai chân thon dài đan xen với nhau, khóe mắt mang theo nụ cười vừa phải.

Nhìn như vậy, thực sự có hương vị lười biếng của công tử ca.

Trịnh Minh Khải rốt cục nhịn không được, nghiêng người hỏi: “Anh Dập, tình huống như thế nào, còn chưa theo đuổi được sao?”

Giọng nói của anh ta không phải là rất nhỏ, chỉ cần những người xung quanh chú ý liền có thể nghe thấy.

Vừa nghe đã kinh ngạc, Chung Dập là ai, những năm gần đây cũng có người quang minh chính đại theo đuổi anh , nhưng không lần nào anh động tâm. Luôn luôn mỉm cười nhàn nhạt từ chối, cũng không làm tổn thương mặt mũi của người khác.

Mỉm cười nhàn nhạt từ chối, cũng không làm tổn thương khuôn mặt của người khác.

Bây giờ thế nhưng đến lượt Chung Dập tự mình ra tay theo đuổi sao? Vậy mà còn chưa theo đuổi được?



Đây thực sự là tin tức kiểu có thể thổi bay cả cái giới này, còn thú vị hơn so với biến động cổ phiếu. Tất cả đều muốn biết chính xác là thần thánh phương nào lại có thể mê hoặc Chung Dập như vậy.

Từng người đứng dậy nhìn về phía đại sảnh, giống như chuột đất.

Chung Dập khẽ nâng mí mắt lên, nhìn bọn họ nhịn không được cười mắng: “Được rồi, cháu gái của bạn bè, nhờ tôi chăm sóc, mọi người làm gì thế?”

Đuôi mắt anh mang theo một chút ý cười, nhưng giọng điệu lại ôn hòa, nghe kỹ lại mang theo chút lạnh lùng.

Tất cả mọi người nhảy lên, biết rằng đây là một người không thể đùa, ngay lập tức không ồn ào, mở ra một chủ đề mới.

Chỉ trong một thời gian, lại trở nên náo nhiệt một lần nữa.

Chung Dập ngồi bên trong, đùa giỡn với bọn họ, thỉnh thoảng mắng nhẹ, thần thái trong mắt tung bay, lấp lánh chói mắt.

-

Quý Huyền Tinh rất dễ thích ứng với loại tình huống này, khi còn nhỏ đã tham gia không ít lần, chỉ chốc lát sau liền cùng các vị khách ở đây chơi thành một nhóm.

Cô mang theo một loại thức uống, sau khi chạm ly với mọi người, cô mỉm cười nói: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh.”

Người đàn ông đó cũng cười ngọt ngào, nói rằng sau khi cô trở lại tôi sẽ nói chuyện với cô, cô là một người thực sự thú vị.

Tuy nhiên, không ai phát hiện ra rằng một người đàn ông ở cách đó không xa đang nhìn về phía bên này, nhìn chằm chằm vào Quý Huyền Tinh, trong ánh mắt xa xôi tất cả đều là hung ác.